CÔ GÁI BÁN TRẦU
Trời cho đôi mắt Lá Dăm,
Em đi, em đứng, em nằm đều duyên.
Lại thêm má lúm đồng tiền,
Khối chàng mới gặp đã điên cái đầu.
Em ra kẻ chợ bán trầu,
Mấy anh Phố Núi buôn cau cũng gần.
Lân la cũng định làm thân,
Ngỏ lời : Trầu ấy có cần đến Cau ?
Anh mua Ngọc Bảo trân châu,
Ngày mai xe chỉ bắc cầu tìm sang.
Em cười: Anh khéo rao hàng,
Cau anh phải chọn trầu vàng mới hay.
Chồng em vốn chỉ đi cày,
Văn chương thơ phú cũng hay đủ đường.
Loại người dở dở ương ương,
Như cau héo úa em nhường người ta.
Rồi em xuống giọng đưa đà,
Mai kia có rỗi anh qua xơi trầu.
Đôi lời để hiểu lòng nhau,
Cau già khó bổ lại đau lòng trầu.
./.
Lê Hải Châu