Em muốn vùi mình với cơn say
Uống cạn hết những giọt đời cay đắng
Bao đau đớn thét gào trong câm lặng
Nghe con tim tan vỡ tự khi nào
Biết làm gì cho cạn chén thương đau
Trôi đi hết những muộn phiền ngày cũ
Đời không thương biến em thành dã thú
Em hiên ngang chống chọi biết bao lần
Em bây giờ chỉ muốn được dừng chân
Tìm bến đỗ tránh xa ngày mưa bão
Nợ nghĩa ân trọn nửa đời cơm áo
Nợ mẹ cha tạo dựng một hình hài
Giữa dòng đời khó phân định đúng sai
Quyền lực chẳng gươm đao, giết người nhanh như chớp
Em cứ đứng, không thể nào quỳ mọp
Sống âm thầm, xa lánh bước đường quan.
THANH VÂN