MÊ CUNG THƠ
Thơ Thẩm Thy Phượng
Sóng tình bảo nổi cho ngây ngất ảo
Như rượu thơm cuốn hút cả hình hài
Lửa bỏng cháy, ngọn lửa hồng si dại
Đã khơi nguồn mê đắm phút yêu say
Tôi gục chết nhưng yêu người mãi mãi
Cơn mơ nào lạc lối chẳng đường ra
Tôi cứ bước trong mê cung hoa lá
Hái sao khuya và hứng giọt sương nhòa
Tháng ba về tim đỏ một màu hoa
Rèm kí ức vỡ oà câu thơ nghẹn
Em đi rồi ngậm ngùi không ước hẹn
Tôi gom buồn chờ đợi bến tình xưa
Vẫn cảnh lặng như một thuở thu vừa
Dòng xuôi chảy lang thang còn trở lại?
Trăng với cảnh biết chăng lòng ta mãi
Cùng hồn đêm lẳng lặng nhớ êm đềm!
BÀI HỌA
HÌNH HÀI
Thơ hoanghoon
Ta ngây ngất uống hoài vài chén ảo
Ngắm trời mây thơ thẩn một hình hài
Theo tâm trạng bao kiếp người khờ dại
Chuyện thế nhân bỗng vướng gợi mê say
Hơi thở cạn mà trong lòng dõi mãi
Quẩn quanh lại về tắc nghẽn đường ra
Hay nhậy cảm bâng khuâng nhìn tàn lá
Bước thăng trầm mưa nắng có phai nhòa?
Đầu tháng ba chớm nở mấy nụ hoa
Khí trời lạnh sắc hương còn mãi nghẹn
Ta vẫn đợi mong về cùng điểm hẹn
Yêu thiên nhiên rung động nhịp nay xưa
Đời thêu dệt cung bậc mấy cho vừa
Niềm đau đớn lang thang rồi trở lại
Dải trăng sao hiện hữu theo ta mãi
Màn đêm tối rớt tia sáng êm đềm!