SỢXuân chưa đến sao tôi nhiều lo sợ
Xuân sẽ già và bước vội qua mau
Sợ không khí rộn ràng ngày nắng ấm
Sẽ lụi tàn nhanh chóng với thời gian.
Tôi sợ lắm dưới tán lá cây bàng
Ve râm ran bài nhạc Hạ mặn nồng
Sợ cái nắng chói chang hoa phượng đỏ
Ngày xa trường thành ký ức không phai.
Biết làm sao đo hết được chiều dài
Của nỗi nhớ lá vàng thu chết rũ
Sợ làm sao khi gọi ngày xưa cũ
Trống tựu trường.... thầm nhủ.... sẽ không quên...
Và Đông về cũng cái lạnh không tên
Se thắt lòng khi mình ên cô lẻ
Nhưng lại sợ hỏng đi nghìn bức vẽ
Tạo hóa ban cho đời..... những tuyệt thế thi thơ.....
Biết làm sao khi lòng đầy lo sợ
Mắt nhạt nhòa... đã chẳng thấy như xưa...
Cứ cạn đi, bên nhau ly trà đậm
Run run cười... mới đã mấy mươi năm...
Lữ Khách