MÀU ÁO CŨ
Đêm dài quá, ngón tay nào ve vuốt
Cánh áo hồng thành kỷ niệm hôm nay
Có phải chăng lòng người say men đắng
Nên dặn lòng... nước mắt... chớ trào dâng...
Màu áo ấy chưa bao giờ phai nhạt
Những lúc buồn ai lại giở ra xem
Dẫu hôm nay đôi mắt có kèm nhèm
Nhưng vẫn rõ, vẫn thèm gọi suy tư...
Người đâu có mà người đang lẫn lộn
Cảnh ở đời hay sự thật trong mơ?
Day dứt quá vòng tay ấy hững hờ
Buông lại khép vẩn vơ nhiều suy nghĩ...
Hàng cúc áo có gì đâu - vốn dĩ
Thẳng một hàng mà như máu sôi lên
Khóe mắt ấy, người ơi đang bồng bềnh
Chiều mộng ảo, dập dềnh con nước lớn...
Ôm đi nhé, người còn đang ôm ấp
Áo không người đã ở lại phía sau
Có đôi tay dang ra rồi khép chặt
Chẳng có gì ngoài những nỗi đắng cay...
Tình trả vay, áo ơi mi đừng bận
Trái tim này đang oán hận trời cao
Bởi vì sao người đọa đày chi thế
Mối ân tình bách tuế với trăm năm?....
Lữ Khách