Mưa Nhạt NhòaCuối thu về anh nghe Đông chợt ấm
Khúc ân tình sống mãi với niềm tin
Mưa nhạt nhòa bên nhau ngồi xích lại
Thắm tình người nối rộng những vòng tay...
Cánh én nhỏ, xuân sang, mình đâu biết
Hoa mai vàng, tết đến, người có hay
Mối tình câm, chôn chặt, đừng hé lộ
Năm mới rồi, tuổi mới, bước cô đơn...
Em có biết Đông tàn anh se thắt
Tuyết ngoài trời có lạnh đủ bằng anh?
Hoa có đẹp nhưng một lần nở rộ
Khoe với đời lại vội vã tàn phai....
Ngày thu đến, thu đi, còn luyến tiếc
Lá trên cành, buông mãi, chẳng chịu rơi
Anh cũng thế, nhưng mà, sao biết được
Chút ân tình, chôn mãi, để thương đau...
Nói làm chi rồi cũng vì ôm hận
Trái tim này xin khép lại yêu thương
Tóc có vương giữ mùi thơm cỏ dại
Để một lần, em đẹp mãi trong anh...
Xuân nhẹ đến, vội đi, rồi trở lại
Anh nơi này, tình cảm, mấy thu rơi?
Xin em đấy, thôi đừng hờn đừng tủi
Phận chúng mình, cũng phải, chẳng ra sao...
Ngàn năm sau biết người xưa còn nhớ
Mối tình đầu ai cay đắng xa nhau
Tại vì đâu một người không thổ lộ
Nỡ chôn vùi một người bước sang ngang...
Tình đã chết như Đông tàn, cũng vậy
Tiếc xuân thì hoa nở trách làm chi
Ngồi nơi đây thả hồn tìm dĩ vãng
Mưa nhạt nhòa, còn chỉ có mình tôi...
Lữ Khách