HOA PHƯỢNG VỸ Nắng đã lên ve kêu chiều mùa hạ
Bâng khuâng nhiều thướt tha màu áo trắng
Nhớ làm sao ngày xưa giờ xa vắng
Buổi ra trường màu hoa đỏ vấn vương...
Đời như thế và rồi trôi đi mãi
Dòng đẩy đời sẽ chảy đến nơi đâu
Anh ngồi đây ngắm trăng tàn góc phố
Giọt tình nào mặn đắng cả tâm cang?
Hàng phượng vỹ bây giờ già ủ rũ
Bao năm trời khoe sắc tiễn chân ai
Có tiếng ve chợt ngân dài hòa lẫn
Nỗi bâng khuâng trường cũ đã bước về...
Ngày xưa ấy ngây thơ bài giảng ngắn
Thầy nói về những nốt lặng trầm tư
Em đâu biết nhìn thầy mà ngơ ngác
Đến hôm nay em hiểu quá - cuộc đời...
Phượng vỹ đỏ - chốn bình yên màu đỏ
Trải nỗi lòng xa xứ đã ngóng trông
Đừng nghĩ đến mọi chuyện mãi màu hồng
Mà phải biết hạ trái ngược ngày đông
Lữ Khách