MỘ CHÀNGTình nhi nữ chôn vùi con nước lớn
Liễu rủ buồn lởn vởn cá vây quanh
Mây oán hờn hồng nhan tình đành lỡ
Khúc tiêu đồng dang dở mối duyên âm
Chàng chết lặng khúc sông buồn sóng dữ
Thiếp trầm mình nguyện rửa sạch nỗi oan
Chuyện trần gian từ đây thôi khép lại
Chốn âm tào dưỡng dục đứa con thơ
Thiếp khóc hận từng đêm mờ trăng ảo
Trời âm u xõa tóc tắm mây mù
Tiền vàng mã bay là đà theo gió
Nguyện âm hồn siêu thoát chốn bồng lai...
Chàng ơi hỡi con ta còn nhỏ lắm
Vẫn khù khờ réo gọi tiếng cha yêu
Nỡ đành sao mẹ ơi - đành ghẻ lạnh
Tình phụ tình con đã phải thác oan...
Con nằm đây giữa dòng sông vắng
Ôm vào mình đứa cháu mẹ thân yêu
Tiếng khóc nghẹn từng đêm dài ai oán
Khúc nghê thường đau đớn lắm dương gian...
Thiếp bây giờ đau lắm khi nhìn thấy
Nấm mộ chàng vừa mới dựng bên sông
Cớ làm sao trời bắt kiếp má hồng
Chốn âm cảnh vui cùng chồng phiêu lãng...
Con đi rồi trần gian còn mẹ đó
Có vui vầy khi chẳng còn con?
Chàng cũng đi để lại nỗi oán hờn
Nên từng đêm hồn vờn cùng sóng nước.....
Kể từ đây thiếp hận người xô đẩy
Phận tơ tằm vùng vẫy giữa sông sâu
Cũng từ đây đêm đêm thiếp chải đầu
Ánh trăng sáng - sông sâu người có thấy...
Lữ Khách