Vô Đề Mượn cảm xúc của một đời người....
(Cảm vấn thiên sơ giao thiên hữu
Nhục bấn nhân tàn cố nhân lai)
Một buổi sáng chú về thăm cô giáo
Nơi trường làng một mái lá đơn sơ
Học trò bảo người yêu cô là chú
Đã quay về xin đừng vội bước đi
Khi không chú cô buồn nhiều lắm đấy
Chú về rồi cô thổn thức khôn nguôi...
Chú tươi cười nhìn cô như chờ đợi
Ánh mắt buồn, cô dõi chốn xa xăm
Đám nhỏ bảo, chú ơi ngồi uống nước
Chắc chú về nên cô giận lát thôi
Chú tươi cười xoa đầu rồi khẽ bảo
Cô và chú là đôi bạn đồng niên
Nghiệp binh đao biết bao giờ hết hạn
Đôi tay này không lo nổi cho cô...
Nhưng ai biết chú yêu cô nhiều lắm
Nhớ trăm ngàn, chú mới vội về đây
Mái là nghèo ngày xưa xây mộng đẹp
Mà bay giờ tan biến vội rất mau...
Một buổi sáng có lão già gõ cửa
Ngôi trường lớn với vạn ngàn học sinh
Chúng nó nhìn, tóc lão già phơ phất
Ngọn gió chiều rũ ướt hàng mi cao...
Bà hiệu trưởng tay cầm cuốn sách nhỏ
Bước lại gần nheo mắt nhìn, ôi chao
Cố nhân đó, bao năm rồi gặp lại
Khi bụi trần đã thấm đượm gió sương!
Ngọn đèn đường hiu hắt soi vàng vọt
Hai kẻ già lần nhắc kỷ niệm xưa
Có giọt nào lung linh trên mái tóc
Rưng rưng nghẹn ngào thổn thức với thời gian.....
Thời gian ơi, có khi nào ngừng lại
Cho ta tìm về với chút ít tuổi thơ
Cho cánh diều bay cao bay xa mãi
Trên cánh đồng cô bé dõi mắt theo....
Thời gian ơi, thôi chầm chậm nhé
Ngôi trường làng xin sống mãi trong tôi
Có cô giáo tay cầm viên phấn nhỏ
Dẫn bước học trò... trở thành người cho thế hệ hôm nay...
Lữ Khách