Thu lại đến cho lòng nghe cảm nhớ
Áng mây buồn vàng võ trói hồn mơ
Biến trăng đêm ánh mờ khơi than thở
Ghịt xa xôi, trăn trở, nghẹn chơ vơ
Vì giờ đây thu thơ không còn nữa
Bao ngàn yêu ấp ủ trả mây sương
Và ánh nhạt, đêm buồn trôi khắp chỗ
Biến đêm tàn, vò võ, khóc trăng thương!
Trời thấy nhạt, trăng đường cô đọng lại
Trải mối sầu, tê tái phủ mờ thu
Chuyện ngày xưa ấp ủ cánh hồn bay
Giờ đâu nữa! Hôm nay mà nhắc nhở
Chiều ảm đạm, ánh thu như lặng lẽ
Kéo hồn người lay nhẹ khúc xa xưa
Nghe nhung nhớ bao mùa xuân son trẻ
Buồn cho nay quạnh quẽ ánh trăng thưa
Thôi thu nhé! Thu xưa đừng trở lại
Cho mây buồn mệt mỏi đến mà thôi
Quên xưa đi và trôi với phôi phai
Một lạnh lẽo, ngập đầy bao nhức nhối!