Diễn Đàn Văn Thơ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Văn Thơ

Giao Lưu Thơ Văn - Không Chính Trị - Tôn Giáo
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang ChủTrang Chủ  Sự kiện  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Ngọc Diệp
Thành Viên Titan
avatar

Tổng số bài gửi : 65
Xem : 71444
Ngày Tham Gia : 25/07/2014

Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình Empty
11012016
Bài gửiTâm sự của người chồng có vợ ngoại tình

Viết cho người vợ , đã từng là tất cả của tôi

Tôi là một người đàn ông ngoài ba mươi , có vợ xinh - theo như lời bạn bè và những người xung quanh nhận xét .Cuộc sống có thêm niềm vui kể từ ngày công chúa nhỏ ra đời. Tóm lại , nhìn từ bên ngoài vào ai cũng nói chúng tôi hạnh phúc . Nào ngờ , cái sự thật phũ phàng được gói bọc tỉ mỉ bên trong cái vỏ hạnh phúc đã phá nát tất cả mọi thứ tôi có .

La một nhân viên văn phòng bình thường , cuộc sống sáng cắp xe đi chiều cắp xe về được diễn ra đều đặn . Tôi không bao giờ la cà quán xá . Thứ nhất, ở những nơi như thế tôi thấy không có gì hay ho . Thứ hai , tôi muốn về chơi với con , phụ vợ nấu ăn . Đối với tôi , hạnh phúc là có một người vợ hiền , đảm đang , có đứa con ngoan ngoãn . Nếu được như vậy dù tôi có phải cày cục ngày đêm vất vả như thế nào tôi cũng vui vẻ chấp nhận .

Về phía vợ tôi , sau khi sinh con 6 tháng , cô đã lập tức trở lại với công việc dù tôi đã đôi lần can ngăn . Tôi muốn con gái được gần gũi mẹ . Thay vì suốt ngày ở với bà ngoại . Vả lại , vợ tôi đi làm thì con gái ăn uống chủ yếu là sữa ngoài . Nhìn con gầy gò bản thân tôi làm bố không khỏi xót xa .

Con gái giờ đã hơn 2 tuổi , suốt ngày bi ba bi bô . Có vẻ nó quấn tôi hơn mẹ . Cũng phải , mẹ có bao giờ gần gũi con đâu . Lúc nào nó quấy , nó khóc , vợ tôi lại cáu bẳn với nó , quát nó khóc toáng lên mới thôi . Tôi thật không hiểu nổi tại sao vợ mình lại thờ ơ , khắc nghiệt với chính con đẻ của mình . Vài lần tôi góp ý , bảo vợ nên tình cảm với con hơn . Nhưng cô vợ tôi lại giãy lên .
-Anh có biết công việc của em bận rộn , đầu tắt mặt tối . Về nhà cơm nước hầu hạ bố con anh . Còn con cứ khóc lóc suốt ngày ai mà chịu được ?

Mỗi lần như thế tôi lại phải dịu giọng . Dù sao vợ cũng làm việc nhiều thời gian hơn mình . Chắc vợ cũng chịu nhiều áp lực từ công việc . Tôi có thể vì cái gia đình này mà chịu chấp nhận hạ cái " tôi " của mình xuống đáy . Tôi nghĩ chỉ cần mình mềm mỏng , chắc chắn vợ sẽ thay đổi thái độ . Nhưng có lẽ , tôi đã sai ...

Gia đình tôi quê gốc ở Hưng Yên . Thỉnh thoảng mẹ tôi lên chơi , phần vì muốn giúp đỡ vợ chồng tôi chăm nom con cái , phần vì muốn nhà có thêm người , vợ chồng tôi có ý thức hơn trong việc sinh hoạt . Là người nhà quê nhưng cách suy nghĩ và ứng xử của mẹ tôi rất thoáng . Nghĩa là bà không bao giờ soi mói con dâu , lúc nào cũng nhỏ nhẹ để giữ hoà khí trong gia đình .

Mẹ bảo với vợ chồng tôi bữa sáng cứ để bà lo . Chắc bà thấy bữa sáng của chúng tôi lúc thì ăn bún , lúc ăn phở thì sốt ruột tiền nên đề nghị vợ chồng tôi ăn ở nhà . Vừa tiết kiệm tiền , vừa hợp vệ sinh . Tôi thấy điều đó là hợp lý nên đồng ý ngay . Vợ tôi có vẻ không thích, tôi sợ cô ấy nghĩ sai về mẹ nên nhiều khi lại an ủi kiểu

- thôi , em chịu khó ăn ở nhà một thời gian , mẹ ở đây một vài tháng thôi . Lúc nào mẹ về thì em muốn ăn gì làm gì anh cũng chiều em hết

Chỉ cần những câu nói cưng nựng như thế vợ tôi mới chịu thoả hiệp mà nghe theo mẹ tôi ." Thực ra , vợ tôi không phải thứ đàn bà ghê gớm . Có điều , cô ấy sống không tình cảm cho lắm nên ít người gần gũi . " nhiều khi tôi vẫn tự trấn an mình như thế

Sáng sáng , mẹ tôi chuẩn bị bánh mỳ ốp na an kèm dưa góp . Hoặc là mua bún từ sáng sớm về nấu bát canh cua . Mẹ tôi biết vợ chồng trẻ ăn đồ ăn dễ bị ngán nên hay thay đổi thực đơn cho phong phú .Tôi ăn ngon lành , béo ra trông thấy . Còn vợ chỉ gảy gót vài miếng rồi đứng lên đi làm luôn . Những lúc như thế , mẹ tôi buồn hẳn đi , ánh mắt không còn háo hức như những ngày đầu . Tôi biết , bà đang suy nghĩ ,chính xác là bà thấy tủi thân .Nhìn mẹ , tôi bắt đầu thấy giận cái thái độ của vợ . Chiều đi làm về , tôi kéo vợ vào phòng thẳng thắn nói những gì tôi thấy và tôi không hài lòng :
-Em xem lại thái độ của mình đi , mẹ hết lòng vì vợ chồng mình ,chuẩn bị từ sáng sớm sao cho vợ chồng mình có bữa sáng chỉn chu . Em không thích ăn hay không hợp khẩu vị thì cứ cố ăn vài miếng cho mẹ vui . Sao em cứ chọc chọc ngoáy ngoáy vào đồ ăn khiến mẹ buồn thế? Em có thương người mẹ này không ?
Có lẽ tôi quá thương mẹ nên lúc này mới không kiềm chế được cảm xúc . To tiếng với vợ là điều mà tôi không hề muốn nghĩ chứ đừng nói là muốn làm . Nhưng giờ tôi thấy vợ hơi vô tâm , tới mức nó trở thành quá đáng . Vợ tôi trân mắt nhìn chồng , mặt chưa hết shock . Chắc tại quá bất ngờ vì ông chồng khù khờ , luôn bị vợ đe nẹt nay lại được thể ra oai quát mắng vợ . Cô ấy đi , đóng cửa một cái " Sầm "

Tôi vỗ trán lấy lại tỉnh táo , chắc vợ sẽ giận tôi vài ngày mất . Nhưng mặc kệ , dù cô ấy có đối xử với tôi thế nào tôi cũng chịu được . Còn với mẹ thì không !

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây , đúng hơn là mọi thứ mới chỉ bắt đầu

Con gái tôi giờ đã đủ tuổi gửi lớp , vợ chồng đỡ bận bịu hơn . Chiều ai về sớm thì phụ trách đi đón con . Tôi đã nói gì về con bé chưa nhỉ . Không phải khoe mẽ gì đâu . Con gái tôi thừa hưởng các nét đẹp từ mẹ . Sống mũi cao thanh thoát , đôi môi mọng đỏ và hơn nữa là làn da trắng muốt . Nhiều lúc ghen tị với vợ vì con gái lấy hết cái đẹp từ mẹ , còn tôi thì không ! Nhưng không sao , giống mẹ mà xinh thì còn có cơ hội nuôi chó béc - giê . Nhiều lúc tôi hay trêu vợ như thế ! Con bé có cái tên cũng khá chảnh choẹ : Dương Nhật Linh .

Về phía vợ tôi , cô ấy dạo này có vẻ bận hơn . Cũng phải , trợ lý giám đốc có lúc nào thảnh thơi đâu nào . Nghĩ nhiều lúc thương vợ nên tôi bắt đầu quán xuyến luôn cả việc nhà . Bỏ hẳn thú vui đánh tenis mỗi buổi chiều . Giờ đây trong tôi chỉ có gia đình , chỉ gia đình mà thôi !

Mỗi sáng , vẫn là những món ăn mẹ chuẩn bị cho chúng tôi bằng tất cả yêu thương , chăm sóc . Vợ tôi ăn nhiều hơn hồi đầu một chút . Mẹ tôi hài lòng lắm . Chỉ ngồi nhìn hai vợ chồng tôi ăn uống rồi cười . Niềm hạnh phúc trong bà chỉ là được nhìn thấy con mình ăn ngon lành những thứ bà nấu .

Thấm thoát thì khoảng thời gian yên bình trong sự chăm sóc tận tuỵ của mẹ đã hết . Mẹ tôi muốn về quê chăm nom nhà cửa . Bố mất , để lại cho bà căn nhà cấp 4 lụp xụp , với hai đứa con . Chị gái tôi lấy chồng xa , thỉnh thoảng về chơi biếu mẹ ít tiền . Tôi cũng đôi lần ngỏ ý muốn mẹ dọn lên ở với vợ chồng mình cho mẹ đỡ cô đơn . Những lúc như thế , mẹ tôi lại đưa cặp mắt nhăn nheo nhìn về một nơi xa xăm
- Mẹ muốn ở căn nhà có đầy ắp kỉ niệm với bố con . Vả lại , già rồi không ở được những nơi ồn ào , vội vã như cái thành phố này đâu . Thôi hai đứa cứ ở trên này , chăm sóc con cho tốt , thỉnh thoảng nhớ con nhớ cháu mẹ bắt xe lên .

Mẹ là thế, tôi biết lý do chính không phải những gì bà nêu , mà sâu xa chính là bà không muốn cuộc sống của vợ chồng tôi mất tự do .

Trước khi đi , mẹ có nói nhỏ với tôi
" Bảo vợ sinh thêm một thằng cu nữa đi rồi chuyên tâm vào công việc .Dù gì con cũng là con một " Mặt mẹ rạng rỡ hơn hẳn khi nhắc đến một thằng cu nào đó . Tiễn mẹ ra bến xe , tôi bần thần một lúc .Có lẽ nguyện vọng này của mẹ khó mà thực hiện được khi vợ tôi tuyên bố sẽ không sinh con nữa . Khẽ thở dài, tôi dắt xe rồi ra về

Đông về , mọi người co ro trong những bộ quần áo dày sụ . Tôi cũng không ngoại lệ , vội vàng quàng thêm chiếc khăn len vào cổ rồi dắt xe ra khỏi công ty , phải về sớm đón con không nó lại mong bố đến phát khóc . Sở dĩ phải hấp tấp như vậy là do vừa tan giờ làm mới nhận được tin nhắn từ vợ

- " Anh về đón con hộ em nhé , công ty em đang có dự án mới , em phải về muộn hơn một chút"
Từ ngày mẹ tôi về quê , mọi thứ cứ rối tung cả lên . Sáng mở mắt là đủ thứ việc với con . Lúc nào cũng vác cái bụng đói meo đi làm . Vợ tôi ngủ dậy muộn nên việc đưa con đi học cũng là tôi . Tôi sắp biến thành đàn bà mất !

Vào lớp đón con thấy vắng hoe người , phụ huynh đón con về lâu rồi , còn con gái mình ngồi chơ vơ ở cái ghế nhựa , mắt nhìn đăm đăm ra cổng . Thấy bố mắt nó sáng rực lên .Chắc nó chờ bố lâu quá nên mắt đã đỏ ấc lên vì khóc .

Tôi dẫn con lòng vòng ở ngoài phố sau đó mới trở về nhà và không quên mua cho nó một con búp bê xinh xắn.Con bé mừng húm , hôn chùn chụt lên má tôi . Hạnh phúc không tả được !

Cho con ăn sau đó ru nó ngủ, tôi ra ngõ ngóng mãi vẫn chưa thấy vợ về . Chép miệng , tôi tắt điện định đi ngủ thì thấy có tiếng xe quen thuộc ngoài cổng . Vợ bước vào nhà trong gương mặt hơi mệt mỏi

- Anh cho em cốc nước với ! Mệt quá

Tôi chạy ra phía bàn rót một ly nước lọc đầy rồi đưa cho vợ
- Em uống đi ! Làm gì mà mệt thế? Mà anh thấy công ty em làm việc nhiều quá! Nếu em không thích thì cứ nghỉ đi, anh tìm cho em việc khác .
Vợ không nói gì , chuyển sang chủ đề khác:
- Con ngủ rồi hả anh ?
Rồi lại đi vào phòng tắm đóng kín cửa bỏ mặc ông chồng bị chưng hưng bởi câu hỏi không được giải đáp !

Sáng ra , đến công ty thấy anh em sôi nổi bàn tán chuyện gì đó , định tảng lờ đi qua thì bị cậu Việt gọi giật lại
- Anh Phúc! Đi đâu mà vội thế?ra đây tán gẫu với anh em tí cho vui .
Tôi lắc đầu cười,tính tôi không thích tám ba cái chuyện linh tinh nhưng hôm nay đành phải chịu thua khi Việt lôi tôi vào đám đông nhốn nháo .Tôi như chìm nghỉm vào đống chuyện trời ơi đất hỡi của mấy cô cậu trong khi chẳng hiểu chuyện gì . Bỗng, Việt phán một câu xanh rờn
- có gần 50% phụ nữ ngoại tình sau khi kết hôn . Mọi người thử đoán xem nguyên nhân ở đâu?
Việt liếc sang tôi để kiếm tìm câu trả lời . Chủ đề này không còn mới nhưng đối với tôi thì khá lạ lẫm . Thực tế thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến . Sự tin tưởng trong tôi là tuyệt đối . Bởi có lần tôi có hỏi vợ
- Em này , sau này có khi nào em chán anh, em chạy theo người đàn ông khác không ?
- Không đâu , em tên là Hạnh , anh tên Phúc . Chẳng phải tên chúng mình là hạnh phúc hay sao ? Cho nên anh cứ yên tâm , em chỉ có mình anh thôi .
Cô gái có nụ cười híp mí , giơ bàn tay ngang mặt tuyên thệ sẽ đời đời bên tôi . Ánh nắng hôn nhẹ lên mái tóc xoã ngang vai

- Bởi vì sau khi kết hôn người phụ nữ cảm thấy bờ vai chồng mình không đủ vững chãi để dựa vào nên họ mới đi tìm bờ vai khác để nương tựa - câu nói đầy hùng hồn của Việt kéo tôi về thực tại .
Mọi người ồ lên một tiếng rõ to rồi lại nháo nhác về chỗ ngồi khi có thông tin sếp sắp vào phòng .

Tôi vào chỗ ngồi , thấy hơi mông lung nhưng rồi lại bị đống công việc cuốn vào khiến những suy nghĩ vụt qua trong đầu chợt tắt lịm .

Mùa đông có khác , bọn trẻ con động một chút là ho , là ốm . Con gái tôi đang bị viêm họng . Tôi có mua siro và cho nó ngậm mật ong nhưng có vẻ tình hình không khả quan cho lắm.

Cả đêm nó ho khù khụ , đến gần sáng thì phát sốt . Tôi hùng hục cho con ra bệnh viện khám . Vợ tôi bận bịu tối ngày , sáng chỉ đảo qua với con được nửa tiếng rồi đi ngay . Tôi nóng hết mặt vì giận . Con đi viện mà mẹ không xin nghỉ được nửa ngày chăm con . Con mình mà cứ dửng dưng như con người khác . Nhưng để con bé ngủ , tôi không nói thêm câu gì . Chỉ ngồi cạnh nó thỉnh thoảng đưa tay lên sờ trán rồi cặp nhiệt độ .
Con bé sốt mê man chẳng ăn uống được là mấy , tôi lo lắng không yên . Khổ nỗi , nó hễ mệt là lại khóc um lên khiến tôi lao đao bao phen vì bị y tá nhắc nhở. Đành phải gọi điện về công ty xin nghỉ . Tháng này nghỉ nhiều quá ! Nếu tình hình này kéo dài khéo tôi bị đuổi việc mất . Công ty đang có quá nhiều hồ sơ cần tôi làm gấp . Nhưng nhìn thấy con như thế này tôi lại không nỡ. Mong sao nó mau khoẻ để tôi được đi làm

Nằm viện theo dõi một ngày thì con bé đã đỡ hẳn ,bố con lại dắt nhau về căn nhà vắng hoe .Nhà chẳng có ai !chắc vợ đi làm bận quá nên nhà cửa chẳng ai dọn , lung tung như bãi chiến trường . Tôi đặt con xuống ghế , đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi thở dài thườn thượt . Quay sang hỏi con gái
- Gái yêu của bố ăn gì nào ?
- bánh mỳ chấm sữa ạ
Món khoái khẩu của con bé nhà tôi là bánh mỳ chấm sữa .
Gương mặt nó nhợt nhạt sau trận ốm , nhưng lúc nào cũng cười toe với bố . Để con lại với đống đồ chơi , tôi mang bánh mỳ cho nó nhấm nháp rồi loay hoay dọn dẹp cái khu ổ chuột . Được nghỉ một ngày còn khổ hơn lao động khổ sai .

Chiều muộn , vợ lịch kịch dắt xe vào nhà . Mặt tỉnh bơ như thể chưa có chuyện gì xảy ra:
- Ơ con về rồi hả anh ? Bác sĩ có dặn dò gì thêm không?
Tôi không trả lời mặc kệ vợ đang nhìn chằm chằm vào mình . Bây giờ mới thèm hỏi han đến con . Thật không thể hiểu nổi. Vợ tôi không lấy làm bực tức khi không thấy tôi trả lời ,cô ấy lao ra ôm con mặc dù nhìn thấy chồng đang lau nhà

Ai nói hôn nhân sẽ là gia vị giúp cho tình yêu thêm mặn mà nào ? Tôi thấy nó càng ngày càng nhạt thếch . Tới mức dù có đổ cả ký muối cũng chẳng làm gia tăng hương vị .

Công ty tôi đang có cái ghế phó phòng chưa ai ngồi . Cái cậu phó phòng bây giờ lên trưởng phòng rồi . Mọi người ai ai cũng háo hức cho đợt bổ nhiệm sắp tới . Và ai cũng chăm chỉ làm việc để có thêm chút thành tích, thêm chút tin tưởng để được giao phó chức mới . Tôi vẫn vậy, không thích bon chen quá nhiều . Vợ tôi hay nói tôi là đàn ông, không có chí tiến thủ,lúc nào cũng bằng lòng với thực tại . Chả trách lương tôi thấp hơn lương vợ . Nhưng cái gì cũng có lý do và việc gì cũng phải trả giá . Tôi hiểu, nếu tôi thăng tiến đồng nghĩa với việc sẽ bận rộn hơn . Lúc ấy sẽ chẳng còn thời gian cho gia đình,cho cô con gái nhỏ nữa. Nên thôi!

Cuối đông, tôi cúm rúm trong chiếc áo vest mỏng manh. Đài dự báo đợt rét này sẽ kéo dài . Khổ thật, con gái thì hay ốm mà thời tiết kiểu này thì ai mà chịu nổi . Vợ tôi gần đây vẫn vậy . Lúc nào cũng " Em bận " . Hai cái chữ này ám ảnh tôi ngay cả khi ngủ . Cái kiểu sáng đi sớm, tối về muộn làm tôi nhiều lúc phải phát điên vì tức . Chồng đi làm lại hấp tấp đón con . Về tắm rửa rồi kiêm luôn cơm nước. Bạn bè tôi thấy vậy thường hay giễu:
- Ông bạn tôi đang được vợ cho mặc váy đây mà!
Mỗi lần nghe những câu ấy tôi ức không chịu được . Chẳng qua tôi thương vợ thương con nên mới hi sinh nhiều như thế . Cõ lẽ người ngoài nhìn vào theo con mắt chủ quan mà thôi!

Hôm nay là chủ nhật, tôi rủ vợ cho con đi công viên nhưng vợ nói cần phải hoàn thành nốt cái dự án đang dang dở . Thế là hai bố con dắt díu nhau đi mà không có mẹ. Con bé thì khỏi phải nói nó vui như thế nào . Tay chỉ chỏ mọi chỗ , miệng nói liếng thoắng mà đến tôi là bố nó cũng chẳng hiểu nó đang nói gì . Lúc chơi đã thấm mệt thì cũng là lúc trời đã xế chiều .

Về nhà , không thấy vợ đâu cả . Nhưng cái laptop vẫn mở và cái điện thoại vẫn để đấy. Chắc vợ đang đi tắm hoặc vệ sinh gì đấy . Thấy cái điện thoại nhấp nháy, định mặc kệ nhưng tự dưng lại thấy tò mò . Tôi nhấc điện thoại lên, trượt sang ngang để đọc tin nhắn nhưng điện thoại cài mật khẩu. Ơ lạ quá ! Vợ tôi trước giờ có bao giờ bí hiểm kiểu này đâu . Rồi bao nhiêu suy nghĩ chạy qua trong đầu. Tôi đặt điện thoại xuống rồi tập trung vào cái laptop trên bàn . Chưa logout tài khoản facebook nữa . Tôi biết mình làm vậy là không đúng nhưng gần đâu vợ thay đổi nhiều quá . Tự nhiên tôi thấy khoảng cách ngày càng xa. Bức tường vô hình nào đó đang chắn ngang tình cảm của chúng tôi . Tay tôi bấm chuột vô thức, sự to mò , lo lắng lởn vởn trong đầu tôi. Tự dưng lại vã cả mồ hôi trong khi đang là mùa đông .

Cũng chẳng có gì đáng chú ý ngoài mấy tin nhắn tán gẫu của đàn bà với nhau. Mắt tôi dừng lại ở phần inbox . Một đoạn hội thoại sáng nay giữa vợ và cái tài khoản tên là "Vô Tình". Sáng nay vợ tôi nói ở nhà hoàn thành dự án mà còn có cả thời gian chat chít nữa . Định vào xem chi tiết thì nghe tiếng mở cửa nhà tắm . Tôi vội thoát ra rồi đứng lên như chưa có chuyện gì. Vợ tôi vừa đi ra vừa lau khô tóc hỏi tôi:
- Sao anh về sớm thế ?

Miệng tự dưng khô khốc , tôi cũng chỉ đáp gọn lỏn
- Ừ!

Tôi sống trong lo lắng suốt những ngày sau đó . Có cái gì đó không ổn . Tôi rất muốn biết hai người họ nói gì với nhau. Nhưng cũng chẳng biết phải làm cách nào để tiếp cận cái laptop thêm một lần nữa. Công việc bận rộn quá tôi thuê một người giúp việc theo giờ . Chỉ có như thế tôi mới có thể thở được vào những khoảng thời gian ở nhà . Và hơn nữa là tôi có thể để ý đến vợ hơn . Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào sự hồ nghi của tôi đối với vợ được hình thành .

Hôm nay, vợ tôi ăn mặc khá diện và trang điểm đậm, tâm trạng hân hoan đến lạ. Tôi chỉ nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi lại tập trung vào trận bóng đá trên ti vi
- Em phải đi tiếp đón đối tác!
Nói rồi vợ tôi quay gót tiến ra cửa và không nói thêm với tôi bất cứ câu nào ,cũng không để tôi kịp trả lời .

Tôi lao vào phòng lôi cái laptop của vợ ra rồi login facebook nhưng không được . Đã bị thoát ra rồi. Sự hoài nghi lại một lần nữa bùng lên. Chẳng biết làm thế nào để biết được sự thật trong khi không được cho vợ tôi biết. Tôi sợ bứt dây động rừng , tôi muốn từ từ tìm hiểu .

Rút điện thoại ra gọi đến công ty xin nghỉ buổi sáng, tôi nằm thừ ra ở sopha. Miên man theo dòng suy nghĩ chợt tôi nảy ra một ý định .Tôi bê laptop ra chỗ thằng bạn nhờ nó khôi phục lại . Thằng bạn này làm ở công ty thiết kế phần mềm máy tính . Thể nào nó cũng giúp được . Thế là tôi hồ hởi lao xe đi ngay trong buổi sáng mà không hề hay biết cuộc sống của mình sẽ thay đổi từ đây .

Thằng bạn cặm cụi gõ gõ ấn ấn trên máy tính . Tôi ngồi đối diện với tâm trạng bất an . Chốc chốc lại nhìn biểu hiện của lão bạn chí cốt xem có được không ?

-Xong, của ông đây !

Tôi nuốt nước bọt cái " ực " rồi đưa tay đón cái laptop và không quên cảm ơn và khen ngợi tài năng của ông bạn . Thằng bạn khoái chí cười tít mắt . Tôi ra về ngay sau đó mà chưa mở ra đọc . Chủ yếu sợ bị lộ .


Vừa đi đường vừa mải suy nghĩ , tôi tấp vào quán cà phê gần đó

" Helen coffee"

Gọi một cốc nâu đá dù trời ngoài kia lạnh còn hơn cả cốc cà phê tôi đang cầm trên tay . Phục vụ hơi bất ngờ khi tôi uống cái thứ này trong khi lạnh đến cắt da cắt thịt .

Mở máy ra, tôi click vào đoạn hội thoại nọ . Nhìn đoạn cuối thì cũng không có gì đáng xem ngoài mấy câu hỏi thăm xã giao, kéo lên trên tôi lặng người đi :
- Vô Tình : Em thấy anh có cừ không ?
- Bích Hạnh : ủa ôi! Quá cừ ấy , chả bù cho thằng chồng em . Nó cứ khù khờ trong mọi thứ. Kể cả khoản đấy
- Vô Tình : thế nên em mới tìm đến anh phải không ? Hô hô
- Bích Hạnh : em chán nó lắm rồi, ở với nó cứ như ở với khúc gỗ ấy .
Còn nhiều nữa nhưng tôi không đọc hết, sự giận dữ, cơn thịnh nộ dâng lên . Vợ tôi gọi tôi là " nó " . Kinh khủng hơn nữa là bọn ấy đã ngủ với nhau rồi lại ghẹo nhau trên mạng . Hai hàm răng tôi va vào nhau , tay bóp chặt lấy cốc cà phê lạnh ngắt . Gập máy lại, tôi chỉ muốn lao đến công ty lôi con vợ vô liêm sỉ về rồi dạy cho nó một bài học .

Là một thằng đàn ông không dạy được vợ , để nó đi ngủ với trai rồi chê chồng trước mặt thằng khốn ấy . Tôi hết lòng vì cô mà cô đối xử với tôi thế này đây . Tôi cười chua chát , mặc kệ những ánh nhìn hiếu kì của khách trong quán .
Về Đầu Trang Go down

 Similar topics

-
»  Sơn chống thấm được dùng cho bề mặt bên ngoài
» Gửi người ngoài
» Gửi người ngoài
» Gửi người ngoài
» Gửi người ngoài
Share this post on: reddit

Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình :: Comments

avatar
Re: Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình
Bài gửi Mon Jan 11, 2016 3:01 pm by Ngọc Diệp
Tôi trở vê nhà trong tâm trạng vô cùng tồi tệ . Cái đoạn chat giữa vợ và nhân tình cứ hiện rõ mồn một khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Đến giờ tôi vẫn nghĩ no không phải sự thật . Khó tin quá ! Nhưng... Đúng là như vậy rồi . Tôi vớ lấy cái khung ảnh đặt trên bàn , ném mạnh vào góc nhà . Đôi nam nữ tươi cười sau lớp kính vỡ vụn . Con gái nghe thấy âm thanh lớn khóc oà lên. Tôi nhìn nó khóc mà tim như rỉ máu . Con có biết mẹ con đối xử với bố thế nào không ? Liệu lúc lớn lên con sẽ nghĩ thế nào khi có một người mẹ đáng nguyền rủa như vậy?

Nằm thiếp trên ghế mãi đến khi những hạt mưa lốp bốp rơi ngoài sân . Mưa mùa đông, cái lạnh càng trở lên tê cứng. Tim tôi cũng vì thế mà lạnh ngắt .

- Con trai! Trong bất cứ hoàn cảnh nào, vợ chồng không được mày-tao tôi- tớ với nhau . Đặc biệt không bao giờ được đánh vợ. Ai cũng có lỗi lầm dù lớn dù nhỏ. Chỉ cần bảo ban,chỉ ra lỗi sai của nhau là được rồi. Bố mẹ ở với nhau mấy chục năm mà chưa hề xảy ra vụ cự cãi nào nghiêm trọng. Con phải học theo bố con đấy. Nghe chưa?

Lời mẹ tôi dặn trước khi tôi đi lấy vợ đấy. Nhưng mẹ có biết lỗi của cô ta nghiêm trọng như thế nào không? Con có tha thứ được không khi mà con đang bị cắm cái sừng to đùng trên đầu?

Lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ từ cái khung ảnh,tôi bần thần trước nụ cười của người vợ đáng mến, mọi lần tôi thấy nụ cười này rất đẹp. Nhưng , hôm nay thì khác,một nụ cười chế giễu, chế giễu thằng chồng thấp kém hơn người. Tim bỗng nhói đau .

Chắc hẳn ai đó sẽ nghĩ tôi là thằng đàn ông hèn , không biết dạy dỗ vợ. Tôi chấp nhận hết, vì tôi quá yêu ...quá ngu xuẩn và tôi quá yếu đuối trước vợ !


Vợ tôi về , vẫn đẹp như lúc sáng . Chẳng hiểu sao tự dưng tôi bình thản đến lạ lùng. Tôi nhấc ly nước uống như chưa từng biết chuyện gì, chỉ có điều hôm nay tôi không muốn nhìn vào gương mặt giả tạo đến đáng thương ấy . Tôi sợ sẽ mất bình tĩnh mà lao vào cho vợ một cái bạt tai mất!

Vợ tôi vẫn biểu cảm cũ, vẫn nhìn chồng hờ hững rồi buông vài câu chào hỏi cơ bản trong gia đình
- Em về rồi, anh ăn chưa? Con đâu anh?
Tôi chậm rãi trả lời từng câu một rồi giả vờ dính mắt vào bộ phim đang dang dở . Cứ đóng vai thằng ngu cho tròn trịa. Mọi thứ dần dần sẽ rõ. Cô sẽ mất tất cả . Nhớ đấy! Tôi không thể lý giải được cảm xúc lúc này của mình nữa. Tôi đang trả thù sao?

Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, tôi dắt xe ra khỏi cơ quan, hoà vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Tâm trạng nặng nề, chỉ muốn được giải thoát tất cả cho nhẹ đầu. Nhưng tôi nhất định không bao giờ rời xa con gái. Nó là niêm tin yêu , là cuộc sống của tôi. Nghĩ đến việc tôi và vợ ly hôn, con gái đi theo mẹ là tôi lại thấy đau đớn . Nó sẽ rất bất hạnh khi ở với người mẹ như vậy.

Tôi rẽ vào " helen cofee" như một phản xạ không điều kiện . Một quán cà phê mang phong cách châu âu cổ điển của những thập niên 70 thế kỉ trước. Những nhành hoa tím biếc trải dài theo lối vào cửa . Thật dễ chịu khi vừa được nhâm nhi tách cà phê vừa được thả hồn theo những bản nhạc du dương của bethoven . Thật buồn cười khi một người đàn ông bị vợ phản bội lại có thể thư thả vào quán cà phê tận hưởng nghệ thuật . Nhưng tôi hiểu rõ , vẫn cứ phải sống tốt dù ngày mai có phải chết đi chăng nữa.

Cốc cà phê nghi ngút khói được bồi bàn đặt xuống, tôi nhìn đăm chiêu ra khung cửa sổ. Dòng xe nối đuôi nhau dưới kia. Liệu trong đám xe kia có vợ mình đang ôm eo thằng khốn nào đó cười nói không nhỉ?
- Không uống nâu đá nữa hả anh?
Tôi như choàng tỉnh giật mình quay lại . Cô bồi bàn khi nãy vẫn chưa đi. Một cô gái tóc búi cao, mặc áo sơ mi trắng thắt nơ đen ở cổ cùng với chiếc váy đen bó sát kiểu công sở. Đồng phục ở đây cũng không tồi.

- À ! Ừ không!
Tôi lắp bắp nhìn cô gái đối diện.
Chợt cô ta cười khúch khích
- Anh không nhận ra em à ?
Tôi lục tung trí nhớ tìm kiếm một hồi nhưng tuyệt nhiên không nhớ nổi . Lắc đầu
- Em là Phương , học chung lớp , ngồi chung bàn với anh hồi cấp 3 đây.

Ôi! Hơn chục năm chứ ít gì? Vậy mà cô ấy vẫn nhớ tôi. Cô ấy học rất giỏi, ngày trước chuyên cho tôi nhìn bài, điểm số của tôi vì thế mà cứ cao vút. Nghĩ lại thấy thật đáng xấu hổ .

Tôi vẫn ngạc nhiên giương mắt nhìn kĩ khuôn mặt Phương. Cô ấy càng ngày càng đẹp. Đẹp như thế nào thì tôi vẫn chưa biết dùng từ nào để tả. Phương vội vàng đi ngay khi tôi chưa kịp hỏi gì. Chỉ để lại mẩu giấy nhỏ ghi số điện thoại và lời đề nghị mời tôi bữa cà phê ôn lại chuyện xưa. Tôi chợt mỉm cười vì lần gặp gỡ tình cờ này .

Bác giúp việc nghỉ 3 hôm về quê ăn cỗ, tôi bận rộn trở lại .Con gái tỏ ra lớn hơn khi tự tay xúc cơm mà không cần ai phải nịnh nọt dỗ dành . Và con bé rất thích tô màu, nhất là tô màu những con vật đáng yêu trong phim hoạt hình. Vợ tôi đang gọt hoa quả, còn tôi thì ngồi bên cạnh xem con vật lộn với mấy cây bút màu. Con bé chỉ vào con vật to to trong tranh
- Bố ơi, đây là con gì?
- Con Trâu con ạ
Nó chỉ lên đầu con trâu
- Đây là cái gì ạ ?
Tự dưng thấy miệng nhạt thếch. Tôi đáp con khô khốc
- Cái sừng!
Tôi bất giác quay sang nhìn vợ , cô ta dừng lại sau câu nói của tôi vài giây rồi lại gọt tiếp. Tự dưng tôi thấy hả hê vì bắt gặp được cái giật mình của vợ .

Đêm, vợ tôi quơ tay lên người tôi. Vuốt ve thân thể người chồng chung chăn gối .Tôi chưa ngủ nhưng vẫn cứ nằm im không phản ứng . Đã bao lâu rồi vợ chồng không gần gũi nhỉ? Tôi cũng không biết nữa . Mọi thứ nó đã nguội lạnh khiến những rạo rực thuở mới cưới đã biến mất. Vợ tôi sexy trong chiếc váy ngủ lụa tơ tằm. Cũng đẹp , nhưng đẹp theo ý nghĩ khác của tôi. Bàn tay vuốt ve mơn trớn trên da thịt khiến bản năng đàn ông trỗi dậy. Tôi đẩy vợ nằm xuống rồi ngấu nghiến như một con thú khát mồi . Vợ tôi lim dim tận hưởng cái khoái cảm tôi đem lại . Chợt những hình ảnh tởm lợm ùa về . Hình ảnh vợ tôi loã lồ quấn chặt bên một thằng đàn ông khác không phải tôi . Mọi thứ va đập vào nhau khiến tôi bất chợt hất mạnh vợ ra . Cô ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì . Tôi mặc lại quần áo buông một câu cụt lủn
- Anh mệt !

Vào nhà tắm xối thật nhiều nước , úp cả khuôn mặt vào bồn rửa. Cứ thế cho đến khi không thở được , ho sặc sụa mới ngẩng mặt lên . Khuôn mặt trong gương bỗng trở lên đáng sợ. Hai mắt đỏ ngầu, mặt tái dại và hàm râu nhộm nhoạm. Tôi đây sao?

Trở về giường thấy vợ chưa ngủ, tôi cố làm bộ quan tâm
- Em ngủ đi
Tôi nằm úp mặt vào tường . Cái tường còn đẹp và dễ mến hơn khuôn mặt của vợ tôi nhiều .
Vợ tôi khóc .
- Anh sao thế? Hay anh có người khác rồi nên hờ hững với em?
Ôi ! Câu hỏi nực cười nhất mà tôi từng được nghe.
- Tôi hỏi cô mới đúng, cô là đồ lăng loàn.
Tôi chỉ muốn hét vào mặt người vợ đang rơi những giọt nước mắt giả tạo nằm cạnh mình ngay lúc này . Nhưng không thể . Như vậy thì dễ dàng cho cô quá . Các cụ nói không sai
" Vừa ăn cướp vừa la làng "

Tôi vẫn cố giấu những oán hận vào trong, dịu giọng
- Em nghĩ gì thế? Hôm nay anh mệt thật mà . Thôi ngủ đi không con nó dậy
Cả đêm tôi không ngủ được,như có ai châm kim vào người. Vợ tôi đã say giấc, thở đều đều .Khuôn mặt vẫn thế mà sao lòng người lại thay đổi? Tôi sang giường con gái đang nằm. Nó ngủ ngon lắm ! Đôi môi chốc chốc lại khẽ mỉm cười. Vuốt vuốt mấy sợi tóc còn vương trên má con . Bỗng có giọt nước ở đâu rơi trên môi mặn chát . Bố xin lỗi con , không biết bố sẽ giả vờ được đến khi nào đây? Bố sắp không chịu được rồi!

Sau khi đưa con đến lớp, tôi vác khuôn mặt mệt mỏi đến công ty. Cũng đúng thôi, cả đêm tôi có chợp mắt được chút nào đâu? Cậu Việt thấy thế gọi giật lại
- Anh Phúc! Sao mặt anh thảm hại thế kia? Có chuyện gì sao ?
Tôi lắc đầu cười trừ rồi trở về bàn làm việc . Chẳng lẽ tôi nói rằng tôi đang mệt mỏi vì bị phản bội. Hay tôi đang bị vợ cắm vài cái sừng trên đầu? Tôi có điên đâu?
Bù đầu với đống giấy tờ, nhìn vào đồng hồ cũng là gần 12h trưa.
Chưa biết trưa nay ăn gì cả . Tôi rút ví ra định lấy tiền nhờ cô đồng nghiệp mua hộ suất cơm thì nhìn thấy mẩu giấy mà Phương- cô bạn học cũ để lại mấy hôm trước .

- Alo! Rảnh không? Đi cà phê với Phúc nhé !

Tôi chỉn chu ngồi trong quán cà phê mà tôi tình cờ gặp lại Phương. Cảm giác khá là hồi hộp .
Phương xuất hiện với một chiếc váy liền màu xanh nhạt trông khá nữ tính. Mái tóc dài hơi xoăn ở đuôi được thả hờ trên đôi vai mỏnh manh. Trông khác xa so với lần trước . Phương mỉm cười ngồi xuống ghế
- Anh chờ em lâu chưa?
Buổi trưa hôm ấy tôi và Phương đã ôn lại rất nhiều kỉ niệm thời học sinh . Về bà cô chủ nhiệm khó tính hễ cứ giận dữ là nói lắp . Về thằng lớp trưởng hay ngoáy mũi mất vệ sinh trong lớp. Lâu lắm tôi chưa được cười sảng khoái như vậy . Phương nói quán cà phê này là của chị gái cô ấy nên mấy hôm trước cô ấy mới làm bồi bạn tạm thời khi nhân viên nghỉ

Tôi hỏi phương đôi ba câu về cuộc sống của cô ấy . Một cô gái có thành tích khá xuất sắc trong học tập và khá năng động . Phương chia sẻ hiện giờ cô ấy đang làm nhân viên maketing. Công việc đi lại nhiều nên có thời gian rảnh để ghé " Helen coffee " giúp đỡ chị gái . Chợt ánh mắt cô ấy buồn hẳn khi tôi hỏi về gia đình . Phương chuyển chủ đề để lảng tránh câu hỏi của tôi . Có lẽ cô ấy không muốn chia sẻ nhiều về đời sống tình cảm . Dù sao hôm nay gặp cô ấy ở đây cũng khiến tôi rất vui.

Phương liếc nhìn vào chiếc điện thoại đặt trên bàn của tôi
- Ồ ! Anh Phúc thích bồ công anh à ?
Tôi định lên tiếng thì chợt có tiếng điện thoại của Phương, cô ấy nghe máy xong vội đứng lên kéo ghế, khuôn mặt hơi bối rối
- Ngại quá! Sếp gọi em về ngay, hẹn anh khi khác nhé .

Phương ra về bỏ lại tôi bên cốc cà phê đã cạn .

Hôm nay vợ tôi về nhà từ rất sớm, khác hẳn tình trạng đi sớm về khuya giống mọi ngày . Thoáng giật mình, tôi tự hỏi không biết có phải cô ta nghi ngờ không ? Nhưng rồi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh bước vào nhà . Con gái thấy tiếng xe của bố vội chạy ào ra cửa, ôm chặt chân bố .

Vợ tôi làm ra vẻ quan tâm và hôm nay nói năng với tôi rất nhỏ nhẹ . Thậm chí tôi không dám tin vào tai mình
- Anh đi tắm rồi xuống ăn cơm! Em chuẩn bị từ chiều cho bữa tối này đấy

Tự dưng tôi thấy lo lắng trước sự thay đổi khó tin này nhưng vẫn làm theo những gì vợ nói .
Tắm xong, tôi ngồi vào bàn ăn . Không khí im lặng bao trùm , tôi cố nuốt mấy miếng cơm dù chẳng cảm nhận nổi hương vị của nó.Chợt vợ tôi lên tiếng trước
- Nghe nói công ty anh đang bổ nhiệm chức phó phòng, anh có định...
Chưa để vợ nói hết câu, tôi quăng cho vợ cái nhìn không mấy vui vẻ và không muốn quan tâm . Vợ tôi im bặt rồi cắm cúi ăn . Không khí ngột ngạt khó thở . Tôi bỏ dở bát cơm rồi ra hành lang đốt vài điếu thuốc. Hoá ra tất cả những gì vợ tôi làm hôm nay đều có mục đích cả . Cũng chỉ vì tiền tài danh vọng mà thôi. Còn tôi vẫn cứ nuôi cái mộng tưởng vợ đã hối hận và muốn sửa sai . Hơn một lần tôi đã suy nghĩ rằng nếu vợ chịu nhận lỗi thì tôi sẽ cố gắng gạt bỏ hờn ghen ích kỉ để mở lòng tha thứ . Tôi muốn con gái có một gia đình trọn vẹn . Cho dù đã có một vết nhơ không sao xoá sạch . Tôi vẫn muốn giữ lại mọi thứ cho dù tay tôi yếu ớt không sao giữ nổi .

Quay trở vào nhà , tôi thấy vợ đang vội vã gạt những giọt nước lăn dài trên má. Tôi chẳng buồn quan tâm, vào phòng ngủ trước . Không hiểu sao tôi dần trở lên lãnh cảm trước những giọt nước mắt của vợ .

Nằm nghĩ một hồi, tôi nhớ lại lời nói của anh bạn làm luật sư
- Con bé chưa đủ 3 tuổi, nếu ông ly hôn bây giờ thì chắc chắn mẹ nó được quyền nuôi. Nếu con bé đủ từ 3- 9 tuổi thì toà sẽ xem xét khả năng đáp ứng kinh tế và tinh thần của bên nào tốt hơn thì hiển nhiên bên đó sẽ giành quyền nuôi con . Ông cứ suy nghĩ đi .Còn vài tháng nữa con bé tròn 3 tuổi, lúc ấy ông ly hôn sẽ tốt hơn !

Tôi phải làm gì lúc này ? Phải sống như một thằng đần bên vợ sao ? Còn con tôi, chắc chắn nó không muốn xa tôi đâu! Tôi biết rõ mà!

Đã gần một tháng tôi không gặp lại Phương sau buổi trò chuyện ở " Helen coofee". Có lẽ chúng tôi chỉ có thể gặp nhau chốc lát để cùng ôn lại chuyện cũ chứ chẳng thể nào thân thiết như những năm cấp ba được nữa . Thời gian? Công việc?Tình cảm ? Đâu mới là lý do khiến con người ngày càng xa nhau hơn?

Chủ nhật , trời âm u nên chẳng thích hợp cho buổi đi chơi ngoài trời . Con gái quấn quít bên bác giúp việc. Chốc chốc lại chạy về phía bố thơm một cái rồi chạy biến .

Bạn cứ thử có con gái đi rồi biết, chúng thể hiện tình cảm ở mọi lúc mọi nơi mà những người làm bố đôi khi còn phải ngại ngùng ấy chứ !

Vợ tôi dù là ngày nghỉ cũng vẫn đi đi về về như ngày thường . Và tôi cũng không quan tâm , đúng ra là tôi mặc kệ . Càng quan tâm tôi sợ mình càng tổn thương
" Mắt không thấy, tai không nghe thì tim sẽ bớt đau"

Đang lim dim ngủ thì tôi giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Việt- đồng nghiệp của tôi gọi
- Gì đấy?
Tôi mệt mỏi nghe máy vì mắt vẫn đang díu vào với nhau
- Anh Phúc! Trời ạ ! Anh còn ngủ được à ? Vợ anh đang đi với gã nào thân mật lắm. Họ đang ở khách sạn Hướng Dương đây này. Anh đến nhanh đi . Đường số....

Tim tôi bỗng thót lên, đau nhức, tai ù đi . Cố lấy lại bình tĩnh và nói dõng dạc hết mức có thể

- Chú điên à! Vợ anh đang ở nhà đây này, chú nhìn nhầm rồi. Uống ít thôi!

- Ơ! Nhầm à? Giống thật mà! Mà chắc do em uống hơi nhiều. Thôi chào anh nhớ!

Việt cúp máy trong khi tôi như đứng hình giữa nhà . Như thể ai vừa hất vào mặt mình xô nước đá . Nhưng tôi làm sao có thể để Việt nghĩ đấy là vợ mình được? Chẳng phải đã từng có một thời gian tôi vênh mặt với đời khi có cô vợ vừa xinh vừa ngoan sao?

Tôi dắt xe máy, phóng như điên ra đường, trời bắt đầu lâm thâm mưa. Gió hất những hạt mưa lạnh vào mắt vào má khiến tôi đau rát. Tôi mặc kệ , cứ lao trong dòng xe vô tận .

Dừng chân ở cổng cái khách sạn đáng nguyền rủa , tôi ngồi bên một quán trà đá, chăm chú nhìn vào những tầng nhà cao vút. Chẳng biết vợ tôi đang ở cái xó xỉnh nào của toà nhà này. Tôi gọi một cốc nước lạnh . Làm một hơi hết sạch . Cơ thể bắt đầu run lên vì cái lạnh của một cơ thể ướt nhẹp và của cả cốc nước khi nãy.

Gần hai tiếng sau thì vợ tôi trở ra, trời đã ngớt mưa nên hai người đó vẫn thong thả sải bước đến chiếc ô tô sáng loáng . Ô tô cơ mà ! Tự dưng trong lòng dấy lên một cảm giác chua xót . Có thằng đàn ông nào như tôi không? Ngồi chờ vợ như một con chó trung thành ở cửa khách sạn . Giá mà tôi có để đâm cho thằng khốn kia một nhát cho hả cơn giận . Nhưng, nếu vậy sẽ đi tù là cái chắc!

Tôi lao sang bên đường, đứng ngay trước mặt hai người. Vợ tôi mặt mày tái mét. Miệng lập bập

- Sao...Sao anh lại ở đây?

Tôi cố làm vẻ bình tĩnh dù bàn tay đang nắm cái chìa khoá xe tới mức sắp vỡ vụn.Chậm rãi, chậm rãi từng chữ một:

- Đến đón em!

Tôi bắt gặp sự sợ hãi trên khuôn mặt thằng bồ của vợ tôi . Hắn cũng lắp bắp cái giọng nói lơ lớ của bọn tây không ra tây tàu không ra tàu

- Ôh , no tất cả không như anh nghĩ, tôi muốn giải thích.

Còn muốn giải thích nữa à ? Tao chưa băm mày ra là may đấy!

Tôi đi ra xe trước, vợ cập rập theo sau. Tôi đoán là cô ta đang run , ồ không! Chắc chắn cô ta đang hoang mang lắm . Lý do à ? Vì tôi không hề đánh một trong hai . Điều mà bất cứ thằng đàn ông nào đều làm khi rơi vào hoàn cảnh của tôi.

Trên xe, cả hai đều im lặng. Vợ tôi ngồi cách xa cả mét , không dám nhúc nhích

- Anh ... Em ... Muốn giải thích...

- Về nhà!

Tôi buông một câu đủ súc tích để vợ đừng lải nhải bên tai mình nữa . Nếu không tôi sẽ điên lên , có khi đạp ngã cô ta xuống đường mất.

Tôi bảo bác giúp việc bế con đi đâu đó chơi. Sẽ là một sự tổn thương khủng khiếp nếu con bé nhìn thấy cảnh tượng này . Bố nó tổn thương là đủ rồi.

Vợ tôi quỳ xuống, nước mắt lã chã . Tôi ngồi trên ghế. Mắt nóng rực , có lẽ bây giờ nó đỏ ngầu lên rồi . Tự dưng cô ta ôm chân tôi khóc rưng rức . Tôi cười..chát đắng..

- Anh ơi! Em trót dại . Anh đánh em đi! Anh đừng có như thế nữa . Em sợ lắm

- Đứng lên !
Tôi quát lên , âm thanh lớn chưa từng có.

Vợ tôi giật mình, đứng phắt dậy.

- mấy lần rồi?

- Dạ, một lần ! Cô ta lí nhí trả lời tôi . Lúc này tôi gần như không kìm được nữa . Muốn vả vào cái mặt gian dối ngay cả khi đã bị bại lộ việc xấu xa mình làm . Tôi chạy vào phòng ngủ, lấy điện thoại, mở cái đoạn chát lần trước đã kịp gửi vào hộp thư của tôi .

Cô ta ngã phịch xuống đất , ngước cái gương mặt thẫn thờ nhìn tôi. Tôi gào lên :

- Một lần à ? Một lần một ngày còn bao nhiêu lần trong một năm thì không nhớ à ? Cô có còn là con người không? Sao cô trâng tráo như thế mà vẫn thanh thản sống à ?

Cô ta không nói gì cúi mặt xuống như chờ đợi một cái tát từ tôi. Một cái tát thôi thì đã hề hấn gì ? Tôi đạp đổ lọ hoa trên bàn . Âm thanh vang lên chát chúa rồi vào phòng đóng cửa nằm phịch xuống giường . Nơi này là nơi chúng tôi đã từng rất hạnh phúc . Là nơi bé Linh được sinh ra . Sao hôm nay lại giống địa ngục thế này ? Mắt tôi cay xè .

Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy đã thấy trên trán có một chiếc khăn ướt. Có lẽ bị sốt sau khi ngấm nước mưa. Vợ tôi lặng lẽ bê lên một bát cháo và đặt mấy viên thuốc trên bàn . Tuyệt nhiên không thấy cô ta mở miệng nói câu gì . Mà thú thật có nói tôi cũng chẳg buồn nghe. Những thứ phun ra từ miệng cô ta khiến tôi thấy ghê tởm .

Tôi nhìn chằm chằm vào bát cháo nghi ngút khói .

- Này chồng ! Dậy ăn cháo đi. Em cho nhiều tía tô với cả hạt tiêu lắm . Ăn thì mới khỏi được chứ? Nhanh lên ! Nào dậy nào ?Tôi cuộn tròn trong chiếc chăn sù sụ mặc cô vợ kéo bằng được cái chăn ra . Và bị ép ăn hết tô cháo đầy . Nụ cười trong trẻo vang vọng khắp căn nhà . Mọi thứ vỡ vụn trong trí nhớ!

Vợ tôi nhẹ nhẹ ra khỏi căn phòng. Nỗi đau này ai thấu cho tôi? Tôi sẽ bấu víu vào đâu để sinh tồn trong cái bể khổ này đây?

Tôi nhắm mắt hàng nghìn lần. Chỉ cầu mong khi mở mắt tất cả trở về như cũ . Những điều tồi tệ kia chỉ là giấc mộng . Cho dù cơn ác mộng kéo dài cũng được. Nhưng , sự thật vẫn là sự thật . Và tôi đã bị cắm sừng . Tôi không ăn cháo, không uống thuốc. Mặc cho cơn đau nhức cơ thể ,cơn đau đầu hành hạ. Tôi không muốn nhận bất cứ sự chăm sóc nào từ vợ .
avatar
Re: Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình
Bài gửi Mon Jan 11, 2016 3:24 pm by Ngọc Diệp
Thỉnh thoảng tôi lại run lên bần bật . Người cứ như đeo chì . Một lúc lại tỉnh, lúc sau lại thiếp đi . Đến chiều tối, không chịu nổi nữa , tôi gọi taxi đến bệnh viện . Mọi thứ cứ mơ hồ trong tiềm thức . Đến lúc tôi hoàn toàn tỉnh táo cũng là giữa trưa ngày hôm sau .

Tôi mở to đôi mắt vẫn còn nặng trĩu nhìn xung quanh . Bức tường trắng toát đập vào mắt . Bên cạnh, vợ tôi ôm con nằm gục xuống giường . Con bé thấy tôi mở mắt bỗng reo lên
– Mẹ ! Bố dậy rồi kìa!
Con bé lấy tay ấn ấn vào trán tôi bắt trước làm người lớn . Tôi nhoẻn miệng cười dù biết nụ cười méo mó đến đáng thương . Con gái! Nếu không có con thì bố không biết phải tin vào điều gì nữa .
Vợ tôi dậy, mắt thâm quầng , hỏi
– Anh ăn gì để em đi mua ?
Tôi lắc đầu , nhìn đi chỗ khác .
Nếu là trước đây tôi sẽ mè nheo các kiểu bắt vợ phải chiều theo . Còn bây giờ thì….

Vợ tôi vẫn đi ra ngoài dù tôi không nói muốn ăn gì . Con gái ngồi bên cạnh chu mỏ hờn bố
– Bố hư nên mới ốm !
– Linh không đi lớp hả –
Con bé lắc đầu không nói. Nó giống mẹ quá ! Kể cả những khi hờn dỗi. Nhói!!!

Chiều, tôi đang ngủ thì có điện thoại của Phương :
– Anh Phúc à ? Hihi .. Em phải đi công tác gần một tháng, không liên lạc với anh được . À mà em đi Thanh Hoá mua được nhiều hải sản lắm . Rảnh thì chiều ghé quán chị em rồi mang một chút về cho chị nấu anh nhé !
Có lẽ Phương nghĩ mọi thứ tôi có đang là niềm mơ ước của nhiều người . Nhưng sự thật thì chua chát đến mức này đây . Dù đang rất mệt mỏi, tôi vẫn gắng nói mấy câu
– Tiếc quá, Phúc bị dị ứng hải sản . Xin lỗi Phương nhé!
Thực ra không hề có vụ dị ứng nào ở đây cả . Chỉ là tôi không muốn gặp ai vào lúc này . Nhất là Phương, tôi không thể để cô ấy nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình .
Phương cười xuề bảo không giận tôi đâu . Chỉ là đang không biết xử lý chỗ đồ ăn như thế nào. Phương vội cúp máy sau vài câu hỏi han của tôi. Lúc nào cô ấy cũng bận rộn . Một cô gái kỳ lạ . Tôi nghĩ vậy !

Lát sau, vợ tôi quay trở lại phòng với một túi nilon đựng thứ gì mà tôi không rõ, tay còn lại xách một cái cặp lồng , nghi ngút khói …
– Em mua bún chả, món anh thích nhất đây, anh ăn đi !
Giọng nói hình như có chút gì yếu ớt . Cũng đúng! Bây giờ làm gì còn cái quyền cao giọng với tôi nữa . Phút chốc tôi thấy hơi thương thương cái khuôn mặt tội đồ kìa . Khốn thật ! Không thể mủi lòng mà tha thứ được. Mặc dù bụng đã sôi ùng ục , thật sự là rất đói, từ hôm qua chưa ăn gì . Nhưng tôi thà nhịn đói chứ không ăn cái thứ này . Tôi nằm xuống, mặc kệ vợ nhìn tôi bằng cặp mắt đượm buồn , quay mặt vào tường.

Tôi lấy điện thoại, gọi cho Phương. Phương hốt hoảng khi nghe nói tôi đang nằm viện . Trước mặt vợ, tôi nói một câu như trêu ngươi
– Phương ! Phúc thèm ăn bún chả, Phương mua giùm phúc rồi mang lên đây ngay nhé .
Lúc này vợ tôi buồn hẳn , lặng lẽ bế con ra hành lang . Bát bún trên bàn nguội dần…

Phương mang đến một túi lỉnh kỉnh , nào là trái cây, bánh, sữa và không quên món ăn mà tôi nhờ mua . Có vẻ Phương không hề rảnh như tôi nghĩ , trên người vẫn bận đồ công sở . Cô ấy kéo ghế ngồi sát giường tôi. Gõ mấy cái thật đau vào đầu tôi
– Đây! Anh ăn đi! Đi viện mà không thèm nói em một tiếng. Chắc không tin tưởng cô bạn cũ này rồi. Thế anh bao giờ được ra viện ?

Tôi nhận lấy bát bún mà Phương đưa cho, ăn ngấu ăn nghiến như chết đói năm 45 . Phương phì cười :
– Khiếp! Anh ăn kiểu gì mà như chết đói 3 năm thế kia? Ăn nữa không để em mua ?
Đúng là được ăn vào có khác, người tươi tỉnh hẳn lên :
– Thôi, Phúc no rồi. Có thể mai sẽ ra viện . Nằm ở đây chán lắm !

Phương im lặng , vớ lấy mấy quả cam rồi cầm dao gọt . Cô ấy hỏi bâng quơ
– Chị nhà đâu anh ?
Tôi khẽ bối rối nói rằng vợ vừa ra ngoài . Cứ nhắc đến vợ là tôi lại phát ốm . Nhưng miệng vẫn cố cười cùng gương mặt bình thường hết mức có thể .

Sực nhớ ra bây giờ đang trong giờ hành chính, tôi liếc nhìn Phương hỏi nhỏ:
– Phương đang đi làm mà , Phúc xin lỗi vì quên mất đang trong giờ hành chính . Ngại quá !
Phương chỉ mỉm cười nói không sao . Nhưng khuôn mặt thoáng buồn . Tôi gặng hỏi:
– Phương sao thế ?

Phương không trả lời . Chắc tôi chưa đủ tin tưởng để cô ấy có thể trải lòng .Tôi rất tò mò về cuộc sống của cô ấy . Dù tôi chỉ là người bạn lâu ngày mới gặp lại của cô ấy . Lạ thật !

Chúng tôi chuyện trò một lát thì Phương có điện thoại rồi về gấp. Hơi buồn một tẹo vì câu chuyện đang dang dở thì cô ấy phải đi .

Phương vừa đi khỏi thì vợ tôi trở lại phòng . Cô ta nhìn tôi dò xét, như chờ đợi một câu giải thích của tôi về cô gái khi nãy. Tôi lờ đi, việc quái gì phải giải thích . Cô thấy đau chưa?
Hai bát bún trên bàn , một bát hết sạch, một bát còn nguyên . Vợ nhìn tôi đầy ngạc nhiên , còn tôi ôm cái gối nằm giả vờ ngủ . Có lẽ cô ta sẽ buồn hết ngày hôm nay mất. Chưa bao giờ tôi hất đổ sự quan tâm của vợ . Chưa bao giờ ….

Tôi xuất viện vào sáng ngày hôm sau. Tuy đã đỡ hơn nhưng vẫn xin nghỉ thêm một ngày . Anh em trong công ty mang đủ các thứ đến thăm. Không khí bát nháo như một cái chợ vỡ . Có ai đi thăm người ốm mà náo nhiệt như đi chẩy hội như vậy không? Tôi có mọc thêm vài cái mồm cũng không giải đáp xuể một mớ câu hỏi của các chiến hữu. Việt mọi khi nói luyên thiên đủ thứ thì hôm nay lại im lặng kinh ngạc . Cậu ta nhìn vào vợ tôi rồi lại thở dài . Có lẽ cậu ta đã lờ mờ nhận ra mọi việc . Có lẽ hôm ấy cậu ta không hề uống rượu,mọi thứ cậu ta nhìn thấy có thể khẳng định 100% . Tự dưng tôi chột dạ trong khi tôi không phải là người có lỗi.

Cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát khỏi cái hội chợ mà mấy anh em tạo lên . Mọi người ra về , chỉ còn Việt đang tần ngần ở cửa . Cậu ta hình như muốn nói với tôi điều gì rồi lại thôi. Tôi sợ cậu ta biết hết mọi chuyện . Tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nhìn ai cả .

Hôm sau, trước khi đi làm vợ có chuẩn bị đồ ăn sáng đặt ở bàn ăn. Ở dưới kèm theo mẩu giấy nhỏ
– ” Em xin lỗi”
Tôi nhìn tờ giấy , nhếch mép cười nhạt . Xin lỗi à ? Bây giờ thì còn ý nghĩa gì nữa .

Tôi không ăn chỗ đồ ăn đó, vẫn nguyên si trên bàn . Trên đường đi làm ăn tạm mấy thứ linh tinh lót dạ .
Đến công ty nhận được mấy câu hỏi thăm của đồng nghiệp tự dưng lại thấy rất vui. Chắc tôi điên rồi, vợ quan tâm thì hất phăng đi, người ngoài hỏi han kiểu xã giao thì lại thấy sung sướng!

Tôi ngồi phịch xuống ghế, tự dưng lại chán đi làm . Việt mang vào cho tôi một cốc cà phê, thái độ khác hẳn mọi khi. Hôm nay cậu ta chỉ im lặng !
– À … Anh …. Mà thôi

Việt ấp úng vừa muốn nói vừa không. Tôi cảm thấy hơi lo, nếu cậu ta mà hỏi về chuyện hôm ở khách sạn thì tôi biết nói sao . Mà sự thật rành rành rồi còn gì ?

Tôi nhận thấy ánh mắt của Việt khi nhìn tôi: Thương hại ….

Việt nổi tiếng là sát gái . Tôi vẫn thường mắng cậu ta nên bỏ cái kiểu yêu- lên giường- rồi đá . Cậu ta cho rằng tôi hâm nên mới nhất mực chúng thuỷ với một người . Cho nên bây giờ chứng kiến tôi bị phản bội, hẳn là có chút thương xót . Nghĩ cũng thấy buồn cười…

Chiều đi làm về , tôi không về thẳng nhà mà lại rẽ vào quán cà phê quen thuộc . Tôi tìm thấy sự bình yên nơi quán vắng. Tâm hồn tôi bớt nhức nhối hơn khi được ngồi ở đây. Rồi nhiều khi nghĩ lại, mình đã vì gia đình quá mà vô tình đánh mất những thú vui tao nhã bên ly cà phê nóng….Tất nhiên , không phải tôi đến đây vì biết Phương sẽ ở đây. Chỉ là … Tôi thích ” helen coffee”

Tôi đổ dồn sự chú ý vào cặp tình nhân đang ngồi bàn đối diện. Cô gái chu môi hờn dỗi:
– Em không uống cà phê đâu, đắng lắm. Uống sữa chua đánh đá cơ.
***
– Em không uống cái thứ đắng ngắt này đâu. Em thích sinh tố

Hạnh nũng nịu trên vai tôi, tóc phang phảng mùi thơm đặc trưng của cô ấy.
***
Bức tranh yêu thương chợt vỡ vụn . Những mảnh ghép đâm vào tim tôi đau nhói. Không hiểu sao, tôi vẫn nhớ về vợ, ngay cả khi cô ấy đã khiến tôi tổn thương, đau tới mức muốn chết. Tại sao tôi lại như vậy, rõ ràng là khó tha thứ nhưng lại không ngừng suy nghĩ?
– Hù !
Tôi giật mình đánh thót một cái . Phương cười hì hì trêu chọc
– Anh ngồi đây mà tâm hồn cứ như treo ngược cành cây ấy…
– À ! Không… Phúc đang nghĩ về công việc thôi. Phương ngồi đi!
Kể cũng lạ , Phương thường xuất hiện vào những lúc tôi cảm thấy bế tắc nhất. Liệu có phải chúng tôi có duyên với nhau không?

Mỗi khi nói chuyện với Phương, tôi như trút được bao nhiêu ưu phiền. Tất nhiên, tôi không chia sẻ về những trục trặc mà vợ chồng tôi đang gặp phải. Chỉ là tôi cần có một người nào đó lắng nghe mình nói là được. Phương rất sối nổi, khác hẳn những gì mà tôi nghĩ về cô ấy. Nét trẻ trung trong cách nghĩ, cách làm của cô ấy khiến tôi bất ngờ . Đặc biệt , chuyên môn của cô ấy rất cao. Nhờ thế mà công việc của tôi cũng bớt căng hơn khi có cô ấy tham vấn .

Tạm biệt Phương ở quán , tôi trở về nhà khi trời bắt đầu hơi nhá nhem tối. Đèn nhà tối om như chẳng có ai trong đó. Con gái về chơi với bà ngoại một tuần . Thành thử tôi chẳng muốn về nhà khi không có con bé . Chỉ sợ cái khoảng trống vô hình khi đụng mặt vợ . Tự dưng thấy mình hèn kinh khủng!

Đẩy cửa, bước vào nhà tôi thấy có thứ gì đó không ổn . Tim bỗng dưng quặn thắt…

Trên bàn , một tờ giấy được cố định bởi một cốc nước . Tôi hồi hộp tiến tới giật tờ giấy ra . Đọc được mấy dòng đầu liền cất vội vào túi áo. Tôi lao vào phòng ngủ

Vợ tôi nằm trên giường, dưới sàn vung vãi những viên thuốc trắng … Vợ tôi tự tử

Tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Như một thằng điên, tôi đến lay mạnh vào người vợ . Hoang mang đến cùng cực. Tôi rút điện thoại

– Alo! Cho xe tới đường ….. Ngay, có người uống thuốc ngủ tự tử…

Tất cả hoá một màu trắng xoá …

Tôi ngồi im trong phòng bệnh, nhìn người đàn bà đang ngủ thiếp trên giường bệnh. Khoé mắt đã có một vài nếp nhăn và da mặt thì trắng bợt

– May cho anh là đưa vợ đến kịp đấy,!
NP
 

Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Văn Thơ :: Forum :: Thế Giới Adam và Eva (Post) :: Tình Yêu - Giới Tính-