Giữ y từ cuối
VỌNG XƯA
Nắng đã tàn dần, chiều đổ xuống
Con đường ngắn lại dưới mờ mây
Nỗi niềm lay động về bao thuở
Nẻo vắng, tâm hồn giọt đó đây!
Thấy nhớ, thấy thương về kỷ niệm
Một thời xưa cũ tuổi thơ trăng
Thuyền đời khấp khởi trên dòng nước
Ghé bến đây, kia tự bấy lần
Có chỗ rộn ràng, vui nhịp quá
Ân tình, nghĩa sống quyện ngân nga
Gió lay, trăng nước khơi gờn gợn
Lờ lững mây trời phủ cánh hoa!
Có bến dạt dào phơi lộng ánh
Hương lòng thắm thiết rực men say
Chiều nhìn lá rụng, hồn thơ vợi
Ấm áp, nồng nàn một nắm tay
Có bến mịt mờ, ôi! ảm đạm
Nước nguồn đen sậm, ửng trời thâm
Thuyền neo thoáng chốc mang buồn bã
Dõi mắt trên dòng chuỗi tối tăm!
Cứ thế thuyền đi, mãi mãi đi
Không buồn ghé lại để mà chi
Vì bao bến đổ, gây bao nhớ
Cuốn bóng hồn tan tuổi mộng thì…
Chiều nay vắng lặng, mờ thu gợi
Kỷ niệm xa xưa lại trở về
Nhìn chiếc thuyền neo phai, rủ mục
Lay hồn lữ thứ khúc lê thê!
NTS
HỒN ĐÊM
Hạt nắng phôi pha chiều hắt xuống
Trời xa tiếp nối cuộn lãng mây
Phiêu du mây tựa như là thuở
Từ cõi hồng hoang mới đến đây
Tiếng gió réo hờn rên khúc niệm
Chờ thơ ca ngợi dưới hiên trăng
Đêm xa trăng vẫn soi hình nước
Khi ánh sao khuê nhạt mõi lần
Có lẽ màu đêm tan loãng quá
Khi làn gió ngủ chẳng ngân nga
Con sông nín thở không hơi gợn
Và những hồn cây khép cả hoa
Nhưng không, trăng vẫn còn mưa ánh
Và từng sương nhỏ giọt cây say
Lắng nghe tiếng thở hồn đêm vợi
Hàng cây lặng lẽ đứng dang tay
Bấy giờ nàng Quỳnh hoa thanh đạm
Nữa khuya hé mở cửa cung thâm
Ai hay thi sĩ đang buồn bã
In khắc hồn hoa đến tận tâm
Qua khắc tinh anh hoa đã đi
Đâu còn luyến tiếc mộng mà chi
Trăng đêm mắt ngọc lưu hình nhớ
Hoa rũ trắng phau ru giấc thì...
Ôi đêm trăm mảnh và muôn gợi
Xao xác chim đêm tiếng vọng về
Nương gió bao nhiêu hồn du mục
Ngủ trọ trong màn sương lê thê !
TTP