GIẬN THU
Nghĩ mà quá giận cái mùa thu
Trở lại làm chi để buộc u
Khiến kẻ mộng sầu thêm nghẹn trở
Tái tê, vò võ cột lay lư
Đến để nơi đây tỏa sắc buồn
Cho vàng héo úa lá xanh luôn
Rồi bay tan tác về xa vợi
Làm nhánh, cây cành trơ trụi thương!
Phủ cả khung mờ trăng chạnh vắng
Cho ngàn ảm đạm trải chơi vơi
Biết bao tâm sự phai phôi nhớ
Bị lảy tung lên, rống vọng lời
Nỗi sầu nhân thế muốn tìm quên
Lại phải vì ngươi kéo dậy đênh
Biến cả thanh thao thành nhạt nhẽo
Bập bùng từng chập rộn tung lên
Tội ngươi đáng lắm đó thu ơi!
Đừng có, kêu ca với hởi ôi!
Mộng sẽ trói ngươi bằng cỏ đượm
Thảy vào sông lạnh, khóc trôi trôi!
NTS
THU MƯA
Tầm tả chan đầy giọt lệ thu
Lạc loài lá rụng màu âm u
Ngoài kia gió giật cây xoay trở
Đứng đó dầm mưa phủ mịt mù
Lá bỏ rời cây mắt lá buồn
Rơi bay lả tả nối nhau tuôn
Mang theo về đất cơn mơ vợi
Cây lá xạc xào nỗi tiếc thương
Gió cuốn theo mưa nên lối vắng
Trả về khoảng lặng lạnh lùng vơi
Lục bình bươn bả con sông nhớ
Cuốn hút về đâu cũng bặt lời
Xin thả tâm tư cõi lãng quên
Con thuyền kí ức mãi lênh đênh
Kéo những tình thu về lối nhạt
Sương mù vây phủ vũng không tên
Trôi nổi mây về những bến xa
Thu như một khách lữ hành qua
Đem đi nắng ấm và sương buốt
Lẫn những chiều thu sắc vỡ òa !
TTP