(Họa giữ y từ cuối)
CAO CẢ HỒN HOA
Đêm khuya vắng lặng bầu gom xuống
Bóng tối phủ trùm bởi áng mây
Đưa chuỗi suy tư về mộng thuở
Cho tim lay động kéo về đây!
Thấy lạnh nỗi niềm, vương kỷ niệm
Hôm nào ấm áp mảnh tình trăng
Giờ đây rủ ánh trên dòng nước
Mờ nhạt, tàn trôi, khuất lặn dần
Ảm đạm để rồi nhung nhớ quá
Ghịt hồn dĩ vãng thổi ngân nga
Đẩy sầu man mác theo dòng gợn
Về cõi u hoài nhỏ mộng hoa…
Bên bờ suối nhỏ bến rêu phong
Có đóa hoa Quỳnh nở giữa đêm
E ấp cánh ngà nơi tỉnh mịch
Dạt dào trước gió nhẹ đưa êm
Lụy khách ngửi vào như dịu lại
Hương hoa bát ngát đẩy sầu ai
Cho người thao thức vơi trăn trở
Quá khứ đau buồn nhẹ cánh bay!
NTS
ĐÊM SÂU
Đêm càng mờ ảo khi trăng xuống
Ánh tỏ soi luồn qua bức mây
Sáng đêm trần thế tình muôn thuở
Bát ngát màu trăng quyện chốn đây
Gió lướt phiêu hồ qua cõi niệm
Vi vu gió cõng cả hồn trăng
Còn trăng lấp lánh ôm nguồn nước
Mặc nước trôi đi chuyển đổi dần
Có lẽ đêm sâu bươn bã quá
Dừng nghe chuông vọng tiếng ngân nga
Nghe hồn xưa cũ bay gờn gợn
Quyện với một bầu hương của hoa
Rồi dần êm dịu với thu phong
Nhiều tiếng côn trùng thao thức đêm
Nhạc tấu khúc vang trong tối mịch
Ru cây lẳng lặng thở hơi êm
Đường khuya đã vắng người đi lại
Cỏ dấu nghi ngờ biết vấn ai ?
Đò ngủ qua sông đường cách trở
Tre gầy sương nặng gió thôi bay !
TTP