GIÓ VÀ ÁNH
Lửa lòng đã tắt mới vừa nhen
Ấm áp, dập dìu đuổi ám đen
Thắm thiết, nhẹ nhàng phơi cảnh vật
Thâm trầm, êm ả dưới trăng đèn
Em đến, tình yêu ôi! Sáng ngời
Dạt dào một sớm nắng ngàn bơi
Trải chan cành lá lâng lâng nhẹ
Cảm xúc nỗi niềm, giọt bóng rơi!
Đêm đã hết mờ, thôi quạnh quẽ
Ánh vàng quyện gió kết đam mê
Tình trao tươi mát soi dòng nước
Như lặng chiều ai, vọng sáo về
Hôm nào mới đó, trời trăn trở
Trống vắng canh khuya vạn sắc dờ
Nhen nhúm ma sầu nơi nụ búp
Cho tàn khẻ nở cánh chơ vơ!
Và nhốt linh hồn trong bóng thu
Gói chung vào đó khối âm u
Đưa vào không phận bầu hoang vắng
Dờ dật trôi về cõi viễn du
Gió đã chui ra, vụt cánh bay
Rồi quay mặt lại thấy buồn thay
Muốn tung đôi mỏng về phương tốt
Mà khối đen dài mãi chẳng thay…
Em đến tinh mơ một ấm say
Choàng tôi tỉnh giấc nhớ hôm nay
Khung trời còn đó bao ngàn thắm
Sao chẳng bay vào, lại cuốn đây!
NTS
ĐÊM VÀ ÁNH
Những lối vườn xa cuốn bóng nhen
Trong hồn đêm tối phủ màu đen
Gốc nắng khô buồn đang vã vật
Khi đường chưa thắp bóng hoa đèn
Bổng ở trời xa lộ ánh ngời
Có con trăng rảnh dạo đang bơi
Mây theo cuống quít mơn man nhẹ
Trăng trải một trời ánh sáng rơi
Khi hàng trúc biếc kênh cong vẻ
Cao gầy lượn với gió ngàn mê
Thả thuyền lá xuống đầy con nước
Ghe thương hồ hội vượt nhau về
Bến lạnh sương oằn đêm thức trở
Hàng cây thu bóng múa dật dờ
Kín đáo hoa quỳnh chưa mở búp
Không thèm mở mắt ngó lơ vơ
Đêm có nghe chăng tiếng thở thu
Rì rào qua kẻ lá hu u...
Ngùi thương khi sắc màu im vắng
Lay lắt lui vào giấc mộng du
Thôi hồn tăm tối hãy dần bay
Một nguồn hạnh hảo đến thao thay
Nuôi nấng thâu dài hoang dã thảo
Mai đàn chim trắng dệt mùa hay
Con sông thức trắng một mùa say
Chở nắng thu gầy tự bấy nay
Muốn tô vũ trụ tình thơ thắm
Rộn tháng mùa ong mật chứa đầy !
TTP