(Giữ y từ cuối)
TÂM TÌNH
Có phải người đang trầm ảm đạm
Nỗi buồn lặng lẽ cuốn con tim
Bởi trăng đã khuất chìm sau núi
Để kẻ mơ trăng phải thẫn thờ!
Tâm hồn cảm thấy như băng giá
Một cõi không gian thấy lịm tàn
Bóng tối phủ đầy, giăng ngập lối
Nỗi niềm quạnh quẽ bởi mơ tan
Còn đâu ngày tháng gieo mơ mộng
Sóng nước, con thuyền vượt gió giông
Lửa sống, rực hồng hồn lãng tử
Đốt bầu lạnh lẽo bởi đông phong!
Duỗi cánh bay xa, vượt biển ngàn
Giữa trời lộng ánh dãy thênh thang
Nâng thơ cao vút treo mây bạc
Gửi gió tìm trăng trải ánh vàng
Bỗng chốc chiều nay thu lạnh đến
Nghe lòng tê tái với bâng khuâng
Hồn yêu nửa mảnh trôi dòng nước
Lạc lõng, chơi vơi giữa xoáy vần…
Tôi cũng như ai, cũng nát bờ
Mảnh đời vạn úa, kéo thành tơ
Chiều tà lặng vắng giăng ra buộc
Vào cánh hồn bay để biến thơ
Lên giữa không trung gặp những mây
Cũng lờ, cũng lững, cũng trôi bay
Thơ tim cùng nhịp phù vân thế
Quyện kết hồn tình thả đó đây!
NTS
TÂM TÌNH
Sống với muôn thơ quen ngỏ đạm
Vô thường mây gió hát lời tim
Phù vân vẫn gác chênh chao núi
Ngắm kẻ nhân sinh bước thẩn thờ
Khoảng lặng mơ hồ treo tuyết giá
Mùa thu nâng cánh biếc lụn tàn
Cuốn trải lá vàng đi ngập lối
Vườn hoa sứ nở nhẹ hương tan
Điệp khúc vầng dương rơi ánh mộng
Khi chiều sương bạc cuốn theo giông
Gió về nửa giấc mơ phiêu tử
Lắng nghe chiều dạo khúc thanh phong
Tiếp những hồn xa tối bạt ngàn
Cánh ngà sương khói chút thênh thang
Chao trên sóng nước ngân màu bạc
Lấp lánh hoàng hôn phớt ánh vàng
Đò xa đôi chiếc ơ hờ đến
Cho hồn lãng bạt trổi bâng khuâng
Trăng xa cũng loáng trên màu nước
Đợi tối vùng lên tỏ rạng vầng
Trầm mặc muôn thu nước vỗ bờ
Kiêu sa liễu dại rũ hàng tơ
Không gian xoãy cánh chim không buộc
Vùng tím hoàng hôn thả xuống thơ
Quá giang phiêu lãng tự chân mây
Áo lụa muôn tà gió vẫn bay
Nguyệt quế cung hằng hư ảo thế
Thôi thì chở nguyệt tối về đây !
TTP