(Giữ y từ cuối)
CÒN GÌ
Trăng đổ bóng vàng, sông cuộn trôi
Từ ly bất chợt rẽ đôi đời
Lẳng lặng khung đờ qua vạn kỷ
Muốn nhặt những gì trót đánh rơi
Thuở nhuốm chia lìa sầu mắt bạn
Đưa vào hun hút vực rào sâu
Để từ quãng cánh - Từ hiu quạnh
Cố tìm có được chút nào đâu
Chập choạng hoang vu lạc lối nhà
Bềnh bồng xiêu dạt sóng lòng ta
Con chim khoắc khoải trời xa lượn
Cồn cả về đâu lụy nắng tà
Mơ say ôm buộc mộng nguyên y
Xa ngái trời cao rụng tiếng thề
Sông ngân chảy mõi chưa mòn thép
Chênh mất không gian, buổi lỡ thì
Không về chung nữa đâu còn hướng
Tầng mây lạnh buốt tắm sa sương
Muôn say có vực hồn hoang lại
Hay chỉ mơ hồ như gió phương
Vì thế trên nền sao vẫn đổi
Ngỡ ngàng giữ chút bóng mà thôi
Từng cơn bảo chết ru hồn sống
Oan nghiệt vầng trăng đem chẻ đôi
Đào xới muôn thu tìm ánh lại
Lùa trong sương khói ngập bàn chân
Mắt lạnh hư vô bờ cố định
Lằn ranh sinh tử biệt trăm năm
Duyên số còn chăng trở gót lần ?!
TTP
VỌNG NHỚ
Con nước sớm chiều cứ mãi trôi
Năm canh rồi cũng thoáng qua đời
Luyến lưu hình bóng người tri kỷ
Một ánh nắng tà đã rụng rơi!
Tuổi thơ khắn khít tình đôi bạn
Nồng ấm, đậm đà, nghĩa thấm sâu
Lúc vượt trường giang, khi tẻ quạnh
Ba chìm, bảy nổi có gì đâu
Nuôi chí thang thênh vượt khó nhà
Trăng thề, biển hẹn, hợp lòng ta
Đôi chim cánh thẳng cùng bay lượn
Rít gió, sầu ai, trải ánh tà…
Thuở sáng, mây mờ, lạc sắc y
Đường xa, khuất bóng, nghẹn câu thề
Dưỡng nuôi chí mộng, rèn trui thép
Buồn lỡ thuyền duyên nhỏ lệ thì!
Người đây, kẻ đó, đời đôi hướng
Một đắp phong trần, một ủ sương
Hồn gió không gian đành cuộn lại
Đợi mùa nắng thoáng, trở ngàn phương…
Tuế nguyệt xoay vần, con nước đổi
Bao thuyền lạc lái kéo lên thôi
Trả về sông biển ngàn bươn sống
Hai bóng chung dòng rẽ lối đôi
Ánh lặn rơi đồi không trở lại
Thời gian cát bụi kéo lê chân
Người về xa thẳm nơi vô định
Kẻ nhớ thâm tình chuỗi tháng năm
Lắt lay vọng khúc tự bao lần!
NTS