(Giữ y từ cuối)
THU VỚI HÈ
Thu lại về đây, ngừng nắng cháy
Cho cơn gió giận, lá rơi bay
Phủ lên cỏ úa ngàn khô héo
Một cảnh âu sầu buộc bóng đây!
Rồi chiều đổ xuống phơi bầu lạnh
Bốn phía im lìm cuộn giá đông
Tận cửa không tầng cơn lộng tác
Quay tròn, vần vũ, biến thành giông
Tốc tung lá chết rụng lên sương
Giọt nhỏ vo tròn lại nặng vương
Đã cuộn linh hồn thêm khắc khoải
Khiến dòng lệ ngọc rớt hồn thương!
Bên kia vạn sóng ghì con nước
Một tối mờ đen tủa bạt ngàn
Từng chập trên cao cuồng nộ thổi
Thuyền ai chao động cất lời than
Bạo phong xoáy mạnh mờ khung dấu
Thả ngập thu chiều vạn sắc đau
Xanh mát vườn xuân giờ lụn xuống
Biến thành hoang tạnh, nghẹn lao xao!
Chợt nhớ mùa qua, buổi nắng hè
Nhiều con cánh nhẹ kéo hơi bay
Trên cao vầng xám lang thang phụ
Nửa rạng, nửa mờ, một sắc say
Thu đến làm chi để xéo hồn
Đẩy cơn tàn tạ lại gần hơn
Cho chiều thảm đạm, sầu quay thuở
Để nhớ, để thương, để rống vờn!
NTS
HỒN LẠNH
Bập bùng ngọn lửa đang còn cháy
Nhiệt quyết đành sao để gió bay
Trong sương rệu rã linh hồn héo
Rủ bỏ sầu tư ở chốn này
Tìm ấm nhưng mà thôi đã lạnh
Sót chút hoang hoài níu gió đông
Để mặc cho đời cơn tạo tác
Khi trời sấm chớp nặng mưa giông
Ai người phiêu lãng đẫm phong sương
Nằng nặng trần ai vai gánh vương
Đổ xuống biển sâu cơn khoắc khoải
Và chôn lịm kín lệ tang thương
Sóng rẽ cồn theo từng con nước
Đường mây xa tít tận phương ngàn
Ngui ngút dư âm hờn sáo thổi
U hồn nương gió cất lời than
Ma mị trong đêm dài ẩn dấu
Bổng cùng rên rỉ ngập lời đau
Lúc đêm sâu lắng trăng rơi xuống
Ai khóc mơ hồ như gió xao
Đã chết theo ve buổi cuối hè
Nhập đàn đom đóm lập lòe bay
Van nhờ cơn gió nâng lên phụ
Để hóa hương mềm ẻo lã say
Từ biệt về thôi những phiến hồn
Rời xa khoảng rộng...Thật xa hơn
Khi đêm huyễn ảo bừng soi thuở
Là lúc ma trơi lửa ngập vờn !
TTP