(Giữ y từ cuối)
TRỞ LẠI TỪ TAY TRẮNG
Chẳng nghĩ gì ngoài hai chữ xa xôi
Thuyền xuôi nước mặc trôi vào vòng xoáy
Gần ba mươi mà hãy còn vời vợi
Một cái gì chưa tới ở tương lai!
Tôi vô tư tháng ngày bình thản sống
Như lữ hành thong thả bước chân xa
Đường dặm dài, hồn bay theo gió lộng
Mỗi chiều về đồng vọng nhịp hoan ca
Rồi một hôm, sau cơn rơi tầm tả
Chợt chạnh lòng nhìn lá cỏ bên đường
Loài thực vật phải nương vào nắng gió
Nước, phù sa…mới có được hồng hương
Còn như mình chuỗi đời treo mong đợi
Nương bóng dài, dõi mắt vó câu đưa
Rượu lưng bầu, ánh lùa trên nẻo vắng
Thì làm sao chẳng rã một chiều mưa!...
Cuốn hành trang, giã từ hồn phiêu bạt
Con đường quê một thuở sớm rời xa
Tìm ấp ủ, yêu thương thời thơ trẻ
Đã vô tình đây đó, cõi bôn ba
Đường sình sụp, nhà tranh xiêu cột lá
Cả bốn bề tơi tả phủ rong rêu
Lẳng lặng ngắm, khúc tiêu sầu lả tả
Nghẹn nỗi niềm, chua xót cảnh đìu hiu
Vậy mà tôi trơ trọi tấm thân đơn
Chỉ tay trắng, ôm hờn nhìn nước lũ
Một khoảng đời vần vũ cánh trời mây
Giờ trở lại, xoải dài trong trăn trở!...
NTS
LÒNG BIỂN CẢ
Lòng biển lớn luôn mang đầy trăn trở
Đuổi bềnh bồng giăng kín một vùng mây
Cơn sóng đời cuộn trào khi bảo lũ
Kéo nhau về gào thét đỉnh cô đơn
Có khoảng vắng cũng chìm ngập quạnh hiu
Cụm phù vân đâu nẻo về tơi tả
Tận ngàn sâu đáy biển kiếp rong rêu
Loài thủy tộc hóa thân thành chiếc lá
Những lượn sóng cuồng nộ giữa phong ba
Thách đố với mông mênh này sức trẻ
Ánh mắt nhìn đêm ảm đạm lạ xa
Đừng đánh mất biển ơi hồn kiêu bạt
Thôi hãy đến như tầm tả cơn mưa
Hòa đại dương mênh mông và lặng vắng
Cố nhọc nhằn cơn sóng thủy triều đưa
Chẳng hò hẹn và chẳng buồn mong đợi
Trong thao thức biển ôm ấp nồng hương
Mùi muối mặn biển gởi về với gió
Gió từ giả thôi gió hãy lên đường
Để mặc biển trong buồn vui khó tả
Biển vẫn thở ru ầm ào tiếng ca
Suốt ngày đêm sóng vỗ bờ đá lộng
Theo cát dài chạy miết đến ngàn xa
Khi biển động vẫn hay là biển sống
Biển nuôi lớn hoài bảo ở tương lai
Những kình ngư khuất tầm xa vợi vợi
Loại đơn bào thả mình trong nước xoáy
Lòng biển giàu nuôi dưỡng mãi sinh sôi !
TTP