(Họa khác thể thơ, thêm câu)
CÀNH XUÂN
Đêm đông toả cho tan bức nóng
Giữa trời xanh lộng bóng hoàng mai
Phơi thân dày dạn đêm ngày
Phong sương tuyết nguyệt đã tày trơ gan
Sương nhỏ giọt trên ngàn thắm lá
Nhặt nhạnh ngày mấy ả chim sâu
Trau tria tình ngọt nghĩa ngào
Bâng khuâng mai thả hồn vào đêm lay
Trăng muôn thuở ngàn ngày đứng đó
Vầng mây xa mờ tỏ bên trời
Tầng cao thả ánh sương rơi
Hoà tầng không khí nói lời hẹn mai
Lung linh sóng chuyển xoay vấp vững
Hồn mênh mang lừng lững gió đưa
Trên sông thuyền lưới cũng vừa
Trên sông lửng thửng chừng chưa vội vàng
Đêm xao động như đang thủ thỉ
Nhủ lòng nhau mai nhỉ xuân sang
Trên sân rêu gốc mai vàng
Kết chùm búp đã ken hàng gọi xuân !
TTP
NỖI NIỀM LẶNG LẼ
Mới đó Hạ về sôi sục lửa
Rồi Thu bàng bạc khúc đăm chiêu
Đến Đông giá rét hồn tê tái
Nay lại Xuân tràn rực sắc yêu!
Cuộc đời cứ thế, cánh thời gian
Chầm chậm như mây tận chốn ngàn
Cứ mãi trôi hoài theo vạn kỷ
Chưa hề dừng lại cõi thênh thang
Để cho nhân thế muôn tâm sự
Giữa nẻo mông mênh mặt biển trời
Có cánh tay thần đưa của gió
Vui thì êm ả, giận cuồng tơi
Còn đây loáng thoáng chút xanh lơ
Mấy chục chậu mai tự bấy giờ
Thả nhẹ, bay xa nơi bến lạ
Xuân nầy còn lại bóng hồn mơ!
Có giống cuộc đời ta lắm không
Truốt trau tự thuở buổi hừng đông
Nhưng chìm quạnh quẽ bầu trăng chết
Sắc thắm, hương ngàn cũng viễn vông
Nên buồn, nên tiếc hoặc nên thương
Chiếc bóng, cầu treo, lắc đoạn trường
Tiếng hú, rừng hoang nơi lặng vắng
Âm thầm, trầm tịch ngắm mây sương
Cố nén trong tim một nỗi hờn
Tiếng lòng lai láng nhịp từng cơn
Ai vui xuân thắm, bầu thanh đãng
Ta khảy du dương tiếng nhạc đờn!...
NTS