Nguyễn Thành Sáng Quản Trị Viên
Tổng số bài gửi : 11096 Xem : 85727 Ngày Tham Gia : 29/04/2015
| | Thơ Xướng Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thamthyphuong (122) | |
(Giữ y từ cuối)
TÌNH HOÀI
Một thuở dặn lòng thôi nhớ mong Kẻo tim băng giá tợ mùa đông Trên sông băng lạnh sao còn sóng Để nước bay lên thấm ướt lòng
Lặng lẽ chim chiều mang cánh nhớ Bay hoài qua mấy cõi bâng khuâng Thuyền mây lướt gió neo dòng lạ Đợi đến đêm về hứng ánh trăng
Cắm sào bến lặng đã bao lâu Lấp lánh giang hà nước thẳm sâu Hoàng hôn lững thững không hề vội Như hẹn đò chiều tới bến sau
Gió muốn nói gì hãy ghé tôi Lá cành chưa ngủ cũng im lời Chiều mênh mang chắc buồn sâu lắm Nên thả tơ lòng bay tả tơi
Chiếc lá thầm thì rơi trối trăn Phong linh đưa tiển gõ lanh canh Buổi chiều than thở nên hương nhạt Chỉ lá trên cành liếc mắt xanh
Trăng đã theo nhau về mấy thuở Đêm ngân sóng nước máu tràn tim Gió về rung lá xua đêm lặng Sao cũng cười tan cả bóng đêm
Nhắc chừng dạ lý nhớ đừng quên Canh cách hương chờ trăng tỏa lên Cho cả nỗi buồn đem lọt thỏm Rơi hoài xa lắm, chẳng nghe rên !
TTP
HOÀI HOÀI
Có còn chi nữa để mà mong Tình đã tan dần, lạnh gió đông Như nước giữa trời bao gợn sóng Nhấp nhô, trải phẳng, cuốn theo lòng!
Năm tháng trôi qua, mang lại nhớ Hồn yêu xưa cũ níu bâng khuâng Nhưng rồi một thoáng giờ xem lạ Bởi rụng sau đồi một ánh trăng
Mộng tình thuở ấy đã tàn lâu Xa thẳm, bay vào một cõi sâu Từng chập khúc sầu không nhịp vội Cuốn lên không tận đẩy về sau!
Hôm nay dĩ vãng lại về tôi Khiến nhớ mà không thể thốt lời Bởi ánh trăng xưa giờ chạnh lắm Hồn yêu tan tác rã sầu tơi
Lưu luyến chỉ còn biết trở trăn Vì đêm quạnh quẽ phủ năm canh Trăng vàng trôi mất giờ khung nhạt Tối sẩm giăng đầy ngộp ánh xanh
Đường xa mãi tới nhưng hồn thuở Vạn kỷ mối sầu vặn trái tim Giọt nhớ nhỏ dần trong khoảng lặng Rồi khô, rồi đọng, biến đen đêm
Thế mà sao mãi chẳng hề quên Trống vắng, thu về lại ánh lên Từng bước lần trôi rồi lọt thỏm Vào nơi thăm thẳm, vẳng lời rên!
NTS
|
|
|
|