(Giữ từ cuối)
CHIỀU MÊNH MÔNG
Trả lại mùa thu lá rụng nhiều
Mùa thu quyến rũ cả hồn yêu
Mấy lần chiều tím lang thang đó
Lấp lánh sông xa đỏ ráng chiều
Rớt từng sợi nắng mõi dần rơi
Không gian mát mẻ sắc màu tươi
Chim lượn vù bay không dấu vết
Nhàn nhã dòng xanh thơ thẩn trôi
Mơ màng cài mộng trên trang giấy
Mây hồng có ghé bến thơ ta
Tiếng thơ xao lãng về muộn một
Hay cứ mơ hồ gió cuốn qua
Thôi hãy như mây chẳng tái tê
Vô tư không hẹn, cũng không thề
La đà cánh gió còn sang nữa
Lữ khách say chiều cứ bước lê
Cạnh những giàn leo bươn bả lên
Từng chùm cỏ dại dấu không tên
Kề bên lau sậy hoang hờn tủi
Ở mỗi chiều trong thả tóc bềnh
Sương lam gió đuổi tan màu bụi
Êm đềm thả mộng rủi phù vân
Quên bẳng chim di về mấy bận
Hay tìm trú ngụ đất cây lành
Nhẹ cả khuôn trời mảng ráng phai
Đem về gói lại mảnh hồn ai
Những hồn ngơi nghĩ dần đây đó
Đơn độc chỉ còn cánh gió bay !
TTP
MÃI NHỚ
Biết chăng anh hỡi! Thật là nhiều
Điệp khúc lòng em rộn tiếng yêu
Theo gió trôi bay về chốn đó
Những trời êm ả nhẹ mây chiều!
Nhớ buổi hôm nào nắng rực rơi
Trưa hè ghé núp dưới nhành tươi
Chang chang cung lửa trùm thân vết
Dạ áng mây hồng lững thững trôi
Ai đó vô tình ngồi chép giấy
Sát tường lặng lẽ chỉ mình ta
Không gian đóng lại như còn một
Cặm cụi ghi hoài, chẳng biết qua
Chợt thoáng trong lòng thấy giận tê
Từng ai vuốt bóng, tiếng xin thề
Chỉ mong em nói thêm lần nữa
Sắc thắm, trăng vàng phủ ánh lê!
Thế mà“kẻ ấy”chẳng nhìn lên
Như thẳng vào em một mũi tên
Tự ái để rồi nghe nghẹn tủi
Xác hoa trôi nước nổi lềnh bềnh
Nào ngờ gió thổi tan sương bụi
Ngỡ gỗ trơn lỳ lại có vân
Ánh mắt ngọt ngào không vướng bận
Cô ơi! Chỗ đó mát trong lành…
Qua theo ngày tháng chẳng hề phai
Một buổi trưa hè gặp gỡ ai
Luôn kéo hồn em về chốn đó
Mãi lòng vương vấn, nỗi niềm bay!
NTS