Một kiếp đời, một lời ru nỗi nhớ
Lệ tim hằn rạn vỡ nỗi thương đau
Trăng đã lạnh một chiều mưa bão tố
Vườn âm u không lọt ánh trăng vào
Nên vườn lạnh đêm sầu mơ thổn thức
Chìm bơ vơ một thuở lạc chim bầy
Đêm hoang hoãi khăn tang choàng bóng nguyệt
Ngõ u trầm lơ lãng khói sương mây !
TTP
Cha mất sớm, con thơ vòng khổ ải
Cánh chim trời non dại trước cuồng phong
Hằng tơi tả, chênh chông, hồn tê tái
Chuỗi thời gian đọng mãi vết thương lòng
Bao u buồn trên dòng sông thương nhớ
Vọng thâm tình, trăn trở trái sầu đen
Nỗi theo thắt phủ rèm, che trăng tỏ
Một thiên sầu vò võ mãi mờ đêm!
NTS