Anh có biết không đã sắp hết mùa thu
Nắng vẫn vén mây, rót mật vàng xuống phố
Nhiều lúc em nhớ về những ngày mưa đổ
Lòng thèm vỗ về, để được thấy bình yên.
Thành phố của em mọi thứ vẫn thân quen
Con đường, hàng cây...vẫn chung tình đứng đó
Có những thói quen thật khó lòng buông bỏ
Nên có những điều em cũng thật khó quên!
Nhiều lúc trong đời thèm khát một cái tên
Như ngày nắng thu thèm một cơn mưa nhỏ
Em bỗng rất sợ nếu mình thành cũ kĩ
Cũ với chính mình ...cũ với một người xa!
Thành phố của em chắc lâu gặp người xa
Nên đến nắng thu cũng bực lòng cau có
Nên em chỉ ước, giá mình như cây cỏ
Sống kiếp chân tình,
nhẹ bẫng...mãi bình yên...
- ThoaPyo-