Những vệt nắng ngủ yên bên thềm hoa dại
Đợi ngày về người đánh thức giấc mơ…
Khi tháng ngày thờ ơ….
bỏ rơi em giữa biển người xa lạ…
Mặc cho tiếng thét gào, người hờ hững bước đi…
Em vịn vào đâu cũng thấy toàn chia ly
Vịn vào đâu cũng bộn bề suy nghĩ
Vịn vào đâu cũng thấy buồn ngự trị…
Có nên ngủ một giấc thật dài… để lãng quên?
Con đường này ngày ấy vốn không tên
Kể từ khi người đi nó được gọi tên là: Kỉ niệm
Vốn dĩ chuyện tình cảm của chúng mình không có phép màu nhiệm
Nên chia cắt rồi…là đôi ngã đôi nơi….
Những hạt mưa vốn dĩ chẳng buồn rơi
Nhưng lại rơi để chan hòa nước mắt
Bởi có người chẳng muốn ai nhìn thấy mặt…
Đôi mắt biết cười bỗng chốc hóa sầu vương…
Em dường như chẳng còn biết yêu thương…
Vì trái tim anh là con đường hạnh phúc…
Em mới đi được nửa đường… thì chạm ngay ngõ cụt
Anh khép cửa rồi, hạnh phúc vụt khỏi tầm tay….
Bầu trời cuối ngày…
trông thoáng vẻ cô đơn…
Không một áng mây, không một ngọn gió…
đến cánh chim nhỏ cũng lạc đường thôi không về lượn lờ bên cánh đồng hoa cỏ….
Có một người rũ bỏ nỗi buồn….đắm mình vào chiều buông…
Đâu đó bên thềm hoa dại…
những vệt nắng ngủ muộn…
Đang đợi ngày về người đánh thức giấc mơ….
(ĐỢI NGƯỜI VỀ ĐÁNH THỨC NHỮNG GIẤC MƠ - Ziken