Nhà chúng mình vẫn đây này
Anh về lại đi anh !
Đừng đứng nép ngoài song gió mùa đang rét đậm
Đưa tay em xem nào...em xoa cho bớt lạnh
Vội pha cốc trà gừng
Uống cho ấm...Mình ơi !!!
Em sẽ không nói đâu...dù chỉ nửa lời
Em tha thứ được mà...mím môi gầy tứa máu
Anh bây giờ như cây mùa sau bão
Bám vào đâu cũng buồn
Gầy guộc đến xác xơ !
Nước mắt em giờ chắc cũng đã cạn khô
Khóc thế đủ rồi...vì con thơ mà sống
Kiếp con tằm nhả tơ rồi nuôi nhộng
Em - kiếp không chồng
Nên phả ra toàn câu thơ đắng và đau !
Em chỉ còn nửa linh hồn đang mục rữa xanh xao
Năm tháng gầy hao...bào mòn bao xúc cảm
Cuộc sống quanh em chỉ một màu ảm đạm
Nên việc tha thứ khi anh quay lại hay không cũng đâu nghĩa lý gì
Con chúng ta này...anh bồng bế con đi !
Từ lúc anh đi con còn chưa nhớ mặt
Anh thấy gì không trong tận cùng đáy mặt
Dẫu dè dặt thu mình
Nhưng con luôn cần và khao khát một tình thâm !
Em chẳng còn nhớ đâu dẫu anh có lỗi lầm
Em quên hết rồi thả trôi sông từ dạo
Ôm thương đau để đêm về nương náu
Chỉ biết xoa ngực gầy
Lặng lẽ khóc
Và câm !
Căn phòng bao năm vẫn trống chổ anh nằm
Chiếc gối hoa thêu...hình đôi chim xây tổ
Bức ảnh cưới chúng ta nay ngã màu hoen ố
Sao giấc mộng lành đổ vỡ...chẳng còn nhau
Ngỡ anh đã về...nhưng là giấc chiêm bao .
_Ngọc Nhu _