Giữa cuộc đời vội vã của anh
Rồi em cũng bị lãng quên... như một điều hiển nhiên phải thế
Em mơ mộng, viển vông nhỏ bé
Em dại khờ...trong thế giới của anh!
Em như hạt sương thu lãng đãng trên cành
Ngốc nghếch trói mình vào tháng năm chờ đợi
Em luôn muốn đợi anh mãi mãi
Chỉ sợ đời người ngắn ngủi mà thôi...
Em cũng sợ mình…rồi sẽ bị bỏ rơi
Tháng năm bỏ em với những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt
Nhưng có lẽ điều mà em sợ nhất
Anh bỏ rơi em...sau bận rộn của riêng mình!
Rồi chúng ta sẽ đi hết một cuộc tình,
Hay rồi lại dang dở như mẩu bánh mì ai gặm vội?
Năm tháng bộn bề đâu có tội
Chỉ có riêng em có tội với chính mình...
Rồi em sẽ là chiếc lá rụng nhẹ tênh...!
Thoa Pyo