CHUYỆN XƯA
Mơ màng trở lại ngày xưa,
Chiều buông chút nắng gió lùa bờ tre.
Cái hôm hai đứa nghỉ hè,
Muộn chiều lại gặp chiếc xe khật khừ.
Nóng lòng, em bảo giá như…
Tôi buồn, tôi bảo từ từ rồi xem.
Đường xa, trời tối, màn đêm,
Tôi đành ghé lại làng bên cậy nhờ.
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ,
Cho tôi gặp lại bạn thơ thuở nào.
Bỏ qua những chuyện tào lao,
Bạn tôi hỏi khẽ: “ sao vào nửa đêm” ?
Bên mình sao lại có Em?
Tôi đành kể hết nỗi niềm thiệt hơn.
Bạn tôi sảng khoái cười giòn,
Xua đi mặc cảm dại khôn lúc đầu.
Hai thằng hỷ hả cùng nhau,
Chén anh chén chú ..dốc bầu càn khôn.
Đến nay đã bốn năm tròn,
Chúng tôi giờ đã là con một nhà.
Lúc nào kể chuyện ấy ra,
Em cười xí xóa: “Thế mà lại hay”.
./.
Lê Hải Châu