Từ đêm đó vó câu dài hun hút Lang miệt mài dõi ánh, thẳng đường bay Khắp cả Ninh Bình, Sơn Tây, Vĩnh Phúc Rồi Hải Dương, chuyển ngược đến Hà Tây
Qua Bắc Kạn lại quay về Hà Nội Ghé Hòa Bình, vòng tới miệt Thái Nguyên… Tốn nhiều công sức, truân chuyên mệt mỏi Bóng hình thân! Ngõ lối chỉ màn đen...
Hỡi sương giăng! Hỡi niềm thương nỗi nhớ Chất ngất đầy vò võ với hoài mong Nay tha thiết tận cùng tình muôn thuở Vậy mà sao ai nỡ rẽ chia dòng
Biết nơi nào con sông xưa nước chảy Ta đến tìm để gặp lại hồn trăng Cho thắt thẻo, bâng khuâng ngàn tê tái Hoá lững lờ gió đẩy giạt xa xăm...
"Lang tìm bóng hồn người thân trong mệt mỏi, vô vọng…"
14/2/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Mon Nov 15, 2021 8:20 pm; sửa lần 2.
Nhiều lắm nàng ơi, vô vàn nhung nhớ Đăng đẳng dài sống ở chốn âm ma Nồng nàn thắm thiết, đậm đà muôn thuở Cứ mãi hoài trăn trở tấc lòng ta...
Trăm năm dương thế, rời xa yêu dấu Những chiều tà thả dạo hoặc ngồi đêm Hình ảnh bóng ẩn tàng sâu tâm não Biết có về, đau đáu vọng từng cơn?
Còn nơi ấy giữa hoàng hôn tắt nắng Hay canh trường vắng lặng ngắm mây trôi Có thổn thức ngậm ngùi chìm hụt hẫng Thấm đẫm buồn trĩu nặng nỗi chơi vơi?
Tha thiết lắm Nương ơi! Nàng cũng hiểu Bởi phận người đạo hiếu phải đành cam Chấp nhận một lần lạnh tàn chăn chiếu Để ngàn sau chẳng thiếu mảnh trăng vàng!...
Cha Mẹ ơi! Nghĩa ân tình cao trọng Như suối nguồn, biển rộng trải mênh mông Vòng cay nghiệt phũ phàng gây tan tác Biết bao là dằn vặt cõi lòng con
Nay tiếng gọi thiêng liêng bầu cốt nhục Giúp chuỗi dài day dứt, nghẹn đau thương Được êm ái nhẹ nhàng buông bỏ hết Theo kiếp đời biến đổi chẳng còn vương
Hồn con lạy song đường xin nhập xác Dưới tàn cây phủ mát của sanh thành Mai mốt này đường trần đầy rẫy lạ Nghĩa thâm tình Cha Mẹ nặng cưu mang...
"Thế rồi Hồn Lang nhập hồn vào bụng Mẹ chuyển kiếp đời dương thế..."
19/2/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Fri Nov 19, 2021 2:41 pm; sửa lần 2.
Lang yêu ơi! Đêm nay chàng trở lại Thiếp vui mừng biết mấy đó chàng ơi Chớ vắng nhau rồi, lạc lõng chơi vơi Từng giây phút ngậm ngùi nơi hiu quạnh
Ngày thui thủi, dạ thẫn thờ canh cánh Vấn vương sầu trĩu nặng khối tâm tư Hình cảnh vật vẫn vậy tự bao giờ Nhưng sao như thể mịt mờ phủ kín
Buổi chia tay đầy luyến lưu, bịn rịn Phải cam đành lặng nín nén hờn đau Nhìn sau lưng mà rỉ rả hàn châu Theo da diết ửng trào, loang đẫm khoé...
Nương yêu dấu ơi! Thôi đừng buồn nữa Duyên tình ta muôn thuở chẳng hề tan Dẫu mệnh số đưa đẩy cảnh phũ phàng Chiều tắt nắng cũng thơ đàn tiếp nối
Nàng là mộng, là xuân vườn, biển suối Là tiếng lòng ước thệ buổi bình minh Đường cách biệt chất ngất nỗi mông mênh Ngàn mây xám bồng bềnh che phủ suốt...
Thiếp lạnh lắm chàng ơi! Tha thiết được Giữa vòng tay ấm áp của hồn Lang Nghe cây cành cỏ lá giữa thâu canh Xuôi gió thổi nhịp nhàng lay khúc nhạc
Cho hạnh phúc rực tràn theo cung bậc Cho say sưa ấm áp cả toàn thân Để mai mốt nầy khuất bóng vầng trăng Mãi còn đó vô vàn thương với nhớ...
"Thổn thức trong mơ..."
24/2/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Mon Nov 22, 2021 10:34 pm; sửa lần 2.
Thu Jun 04, 2020 9:29 pm by Nguyễn Thành Sáng