Ta đi qua nhau tàn nhẫn đến đau lòng
Để thương tổn chất chồng em mân mê chà xát
Vô duyên quá chừng khi em cứ trách lòng người bàng bạc
Em mua chỉ khâu trái tim nát của mình
Sao ai ai cũng vô tình chẳng chịu bán cho em ?
Tự bao giờ em sợ đối diện với đêm
Chỉ một màu đen và chiếc bóng dài loang lổ
Tiếng côn trùng nỉ non .Đôi dế buồn nức nở
Chuyện dang dở tự lâu rồi
Sao em cứ mãi tứa lòng...mà chăm bẵm ...nâng niu
Đau quá nhiều mà có nhận lại bao nhiêu
Ngỡ yêu thương đủ nhiều mà nào đâu có phải
Số phận an bài gieo lên đời oan trái
Em điên dại khóc cười
Tự dày vò...
Và bất lực...
Buông tay !
Đừng khơi gợi làm gì khi em đã chọn đắng cay
Tiễn anh về bên kia đắm say trời hạnh phúc
Đừng gửi gió nhắn mây khi tình yêu chúng mình đã tan hoang kết thúc
Em sống ổn mà
Người đừng lo lắng làm gì kẻo thêm một lần em bỏ phố mà đi ...
Đừng nghĩ về em khi đã chẳng còn gì
Em khóc - em lau .Em làm chi - mặc kệ
Tổ ấm anh xây chắt chiu đâu phải dễ
Tiếng gọi '' Ba à '' cũng đủ làm tình mình phải nát bể...trăm năm
Anh về nơi ấy xa xăm
Em đây héo ruột tím bầm trái tim
Tháng ngày bình lặng an yên
Xin anh hãy giữ đừng phiền đến em .
_Ngọc Nhu_