Yêu người cho kĩ là người Ngó cho kĩ đã hẵng mời bên nhau Chuyện đời bao nỗi lo âu Biết người biết mặt biết đâu lòng người Rồi khi ăn ở bên đời Mèo Cọp thì cũng thân đời nhỏ to Ngó xuống cho kĩ hẵng mua Đừng cho lộn kiếp lộn mùa mới hay Sống sao với Cọp hàng ngày Hay coi cho kĩ đừng say sắc hình Thằn Lằn thân mỏng mềm xinh Thêm hiền thêm hảo trên trần nhà đêm Đứng ngó thì cũng thấy thương Thân hình bóng nhỏ đêm về kiếm ăn Dễ thương như kiếp Thằn Lằn Nếu ai muốn được kiếm thăm mua về Nếu đi coi kĩ hẵng mua Mắt nhắm mắt mở mua về lại sai Đem về nuôi nấng bên người Sáng ra mở cửa trời ơi úi chà! Cá Sấu nằm ngang giữa nhà Mắt nhắm mắt mở đêm qua mang về Thằn Lằn thì lại chẳng mua Vác bà Cá Sấu nói sao với đời
10.00 đêm 11.04.2017 mua Thằn Lằn thì đi vác bà Cá Sấu về bên cạnh
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri Aug 18, 2017 10:00 pm; sửa lần 1.
Một lần dạo bước bờ sông Nghe tiếng Cua mẹ âm thầm thở than Bên cạnh có một bà Tôm Hai bà buồn bã một hôm qua rồi Thơ thẩn dừng bước tôi ngồi Thấy hai bà đó đứng ngồi thở than Bà Tôm sanh mấy đứa con Bà dạy bà dỗ mấy con từng ngày Dạy con đi thẳng lưng ngay Đừng khom đừng nhảy đêm ngày còng lưng Tôm con thì vẫn dửng dưng Vừa khom vừa nhảy lung tung sáng chiều Bà Tôm ngồi ngó buồn hiu Chẳng dạy chẳng dỗ một điều với con Hàng ngày bà cũng mệt mòn Dạy con không được mặc con lưng còng Bà cua cũng nói cũng than Con sanh thời này chẳng màng nghe ai Tôi cũng la hét từng ngày Dạy con cho được mai ngày giỏi giang Dạy con dạy cả ngày đêm Bò thẳng như mẹ bò ngang làm gì Cua con nó cười khì khì Mẹ dạy mẹ dỗ chẳng nghe chẳng màng Sáng chiều cứ vẫn bò ngang Đường đi thì thẳng cứ ngang ngược chiều Từng ngày dạy dỗ bao nhiêu Bà Cua than thở dạy nhiều vẫn ngang
10.00 đêm 10.04.2017 Truyện bà Cua với bà Tôm dạy con
Hai nhà sát vách Rết Rùa Hai người kết nghĩa thiếu thừa anh em Đại ca Rùa nói thấy thèm Mua rượu về nhậu anh em chúng mình Đã lâu sinh sống một mình Hôm nay kết nghĩa thôi đành mình say Để anh mua rượu hôm nay Em nấu vài món loay hoay ở nhà Rết nghe với tiếng cười khà Cái mai anh nặng ở nhà nấu ăn Chân em có nhiều đi nhanh Để anh mua rượu mấy canh mới về Thôi anh về nhà nấu đi Em về chuẩn bị em đi lẹ làng Đại ca gật đầu ngó em Rùa về Rùa nấu món ăn đợi chờ Nấu xong mấy tiếng chẳng nghe Rùa ngồi Rùa đợi Rết về hay chăng Nửa ngày quá đợi quá mong Đại ca bụng đói lăng nhăng qua nhà Cánh cửa nhà Rết mở ra Đại ca đứng ngó quay ra lắc đầu Đứng ngó chẳng biết sao đây Rết còn mang tất mang giày chưa xong Cũng đúng Rết có nhiều chân Mới được một nửa cùng gần ngày sang Đại ca chẳng nói chẳng nàng Quay đi mua rượu chợ làng thay em.
Lạng Sơn có bóng hình nhân Ẵm con chờ chồng đứng cả ngàn năm Lại thêm một cặp vợ chồng Chồng đi chinh chiến mấy năm chẳng về Mấy năm ngày ngắn đêm thừa Ngày rằm vợ vẫn đến chùa khấn van Cầu mong được nhận tin chàng Mấy năm nàng vẫn chợt choàng chờ tin Ngày đi chiều tối chẳng yên Nén nhang cầu khấn từng đêm chờ chồng Thời gian đã mấy năm mong Vẫn thơ thẩn sống long đong một mình Chiều về đường ngõ vắng tanh Lủi thủi mình sống chờ trông chồng về Ngày ngày đứng tựa cây dừa Ngó ra ngoài ngõ lưa thưa bóng người Cây dừa đứng thẳng chọc trời Nghe lời than thở lòng người ngày đêm Trời cao ngó xuống thêm thương Ngó thấy cảnh buồn chờ chồng mấy năm Trời uốn cây dừa cho cong Để khỏi nàng tựa đau lưng từng ngày Thì ra từ đó đến nay Cây dừa đâu thẳng đêm ngày như cau.
13.08.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune Niềm tin Nếu ai để ý thấy cây dừa mà mọc thẳng như cây cau, người đó sẽ gặp may mắn
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri May 01, 2020 9:46 am; sửa lần 3.
Thể thao đua sức đua tài Kiến voi đua sức biết ai thắng lời Kiến lên xin với ông trời Cho tôi đua sức với voi một lần Mắt kiến một mí ngó gần Kiếm ăn chẳng được ấm thân ngày nào Kiến đòi trao đổi mắt voi Bằng quả dưa hấu mắt voi kiến cần Xin trời ngồi xuống chứng minh Nếu con được thắng thay hình mắt nhau Trời cười ngó mặt kiến tâu Trời gọi voi đến đua nhau thi tài Voi cười chẳng nói nên lời Ngó kiến nhỏ bé lại đòi đua nhau Trời ngó chẳng biết nói sao Trời hỏi với kiến lối nào thi đua Kiến lấy một hạt gạo ra Kiến vác hạt gạo hát ca vui mừng Kiến để hạt gạo trên lưng Kiến nhảy kiến nhót tưng bừng khắp nơi Xong rồi kiến mới hỏi voi Hạt gạo nó nặng gấp mười thân tôi Trời nghe kiến nói đúng rồi Voi dừng tiếng nói tiếng cười đứng im Tảng đá trước mắt voi nhìn Gấp ba thân nặng voi nâng sao đành Voi đành thử sức cho xong Hòn đá như ngủ vẫn nằm trơ trơ Nghỉ mệt một lúc voi thưa Trời ơi con đã chịu thua kiến rồi Giờ trời đổi mắt kiến voi Mắt kiến to bự lồi ra bên ngoài Kiến mừng ngó thấy xa xôi Kiếm ăn quá đủ đêm ngày ấm thân Kiến mừng vội vã cám ơn Trời ngồi thay đổi vui đền mắt nhau Mắt kiến lồi ra hơn đầu Trời cười ngộ nghĩnh kiến đâu lại mừng Mắt voi một mí xinh xinh Trời khen voi ngó thêm hình hiền lương Thân to mắt nhỏ dễ thương Ngó xa mới thấy voi hiền ngây thơ Thì ra từ đó đến giờ Kiến voi thay mắt nào ngờ dễ thương
03.08.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri May 01, 2020 9:48 am; sửa lần 1.
Hôm nay chợt nhớ ngoài sân Thấy mèo ngồi ị giấu phân từng ngày Hỏi ai có biết chuyện này Hỏi mèo mèo kể chuyện này cho nghe Thời gian văn võ trôi qua Một thời mèo đã xa hoa võ đài Thế gian ai cũng khiếp vời Võ mèo bá chủ để đời chẳng quên Ai cũng muốn học muốn theo Nhưng mèo chẳng dạy chẳng thèm ngó ai Mèo giấu nghề võ trong tay Mèo còn đứa cháu loay hoay khấn cầu Xin mèo dạy võ đã lâu Mèo cũng phiền phã nói sao từng ngày Cọp mèo cậu cháu đâu đây Tránh sao cho khỏi tháng ngày hỏi trông Mèo đành chấp nhận cho xong Dạy võ cho cọp xuôi vòng thời gian Mười năm cọp đã học xong Bây giờ cọp muốn giỏi danh trên đời Nếu thắng được mèo là thôi Không còn ai nữa đua đôi với mình Cọp sẽ bá chủ thế sơn Trong thế gian võ cọp hơn trên đời Không thua không kém một người Cọp mới bày vẽ đua chơi với thầy Hỏi ai giỏi võ cho hay Mèo đành trốn tránh đêm ngày thách nhau Rồi mèo tránh được bao lâu Mèo nghĩ sẽ phải đấu nhau một lần Một ngày trôi tới xuôi vần Học trò độc ác phải đành đấu nhau Lòng cọp mèo biết đã lâu Nên mèo giữ lại một chiêu cuối cùng Đấu nhau mèo mới đem dùng Mèo trèo lên cây ung dung mèo nằm Cọp đành la hét um sùm Cọp thua chiêu cuối không trèo được cây Cọp biết mình đã thua rồi Với lời tức giận một ngày mai sau Cọp thêm bực bội điên đầu Nếu bắt mèo được phân đâu chẳng còn Từ đó mèo dạy cháu con Đừng cho cọp thấy chẳng còn cả phân Đi ị phải giấu cho im Từ đó mèo ị giấu phân đến giờ
06.08.2017 Bounthanh sirimoungkhoune
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri May 01, 2020 9:51 am; sửa lần 2.
Mua Gà chim chóc về nuôi Xinh xinh đẹp đẹp cho vui mắt người Ngồi nghe Gà kể chuyện đời Một ngày gà gặp bạn người xa xưa Rừng sâu núi lạ Rắn về Gặp Gà bạn cũ tỉ tê chuyện trò Hai người có tánh hay khoe Đã lâu không gặp mặn mà ra sao Rắn khoe đất lở núi cao Ngàn dặm cách trở biết bao núi đường Không chân đi khắp trời phương Năm châu bốn bể không đường cũng đi Mấy năm tôi mới trở về Hôm nay gặp gỡ bạn bè năm xưa Không chân mà giỏi không vừa Năm châu bốn bể cũng thừa đi qua Rắn khoe Rắn nổ với Gà Gà nghe Rắn nổ cười khà ra chiêu Gà than bao cảnh bao điều Một bầy con đẻ từng chiều khó khăn Nuôi con không vú giỏi giang Kiếm ăn cho đủ một đàn con thơ Sáng ra chiu chít đứng chờ Vú thì không có nào ngờ nuôi con Sanh đẻ cả lũ Gà non Đâu phải một đứa mà còn ẵm ôm Thấy chưa Gà mới giỏi giang Hai người khoe giỏi khoe sang thân mình Một bầy Gà nhỏ xinh xinh Hai người trò chuyện linh tinh khoe màu Xa nhau đã biết bao lâu Hai người đứng dậy chào nhau đi về
16.08.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri May 01, 2020 9:53 am; sửa lần 2.
Ngày xưa một cặp vợ chồng Từng ngày nghèo khổ mà lòng tốt thay Giúp người giúp sáng đêm ngày Cả làng ai cũng mến thương vợ chồng Tiếng tăm trôi khắp trời trong Trời nghe trời cũng muốn thăm một lần Một ngày đôi cặp vợ chồng Đang ngồi than thở cơm ăn chẳng còn Chỉ còn nửa chén cơm ngon Hai người sao đủ chẳng còn gì ăn Trước nhà có bà ăn xin Bà đã nhịn đói ngày đêm qua rồi Chắp tay mười ngón xin người Mấy ngày nhịn đói xin ngài chén cơm Hai người ngó nhau thêm buồn Vợ chồng lấy nửa chén cơm tặng bà Ăn xong bà mới nói ra Tốt bụng tốt dạ thật là dễ thương Hai con đừng có buồn tâm Bà tặng một thứ đem trồng đêm nay Bà tặng cho một ngôi sao Hai con hãy lấy hãy đào trồng luôn Vợ chồng nghe lời nói khuyên Đem ngôi sao xuống trồng luôn bấy giờ Quay lại vợ chồng thẩn thơ Bóng bà đã mất bao giờ chẳng hay Nửa chén cơm nguội còn đây Vợ chồng ngồi xuống chắp tay lạy trời Sáng ra chồng gọi vợ ơi Cây Khế đầy trái ở nơi trước nhà Vợ chồng xin cám ơn bà Rồi nhặt trái Khế đem ra chợ làng Từng ngày nhặt Khế bán luôn Bây giờ mới có đồng tiền miếng ngon Người tốt trời cũng vẫn thương Vợ chồng hạnh phúc ấm yên đến giờ
09.00 đêm 30.10.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune thơ cổ tích cây Khế
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri Nov 24, 2017 9:04 pm; sửa lần 1.
Một lần qua núi rừng xanh Thấy một bầy Khỉ vịn cành nhảy vui Ngồi xuống ngồi nghỉ thảnh thơi Ngồi ngó bầy Khỉ đu vui cây cành Bỗng nhiên trời đổ bão bùng Bầy Khỉ nhảy nhót lung tung bẻ cành Bẻ xong Khỉ lại chồng lên Rồi Khỉ lại xuống ngó lên bầu trời Còn có lỗ hổng nào rơi Khỉ bẻ thêm cành lấp vùi cho xong Ngó lên thì thấy thành giàn Ngó đẹp đẹp mắt Khỉ đan cả bầy Giúp nhau làm việc vui say Đến khi xong việc ngồi đầy ở trên Bầu trời thì chẳng lặng yên Đổ cơn mưa lớn đảo điên núi rừng Vừa mưa vừa gió tưng bừng Khỉ nhảy Khỉ nhót lung tung cây cành Nhảy xong thì thấy lặng im Cả một bầy Khỉ lên trên giàn ngồi Lấy tay che đầu mưa rơi Dưới giàn chẳng trốn Khỉ ơi thật là Tôi ngó với tiếng cười khà Cả bầy Khỉ đó phơi mưa trên giàn Hạt mưa rơi đổ ngập tràn Bầy Khỉ ướt đẫm mịn màng ở trên Trong lòng tôi mãi chẳng quên Khỉ trốn mưa đó vẫn in trong lòng
02.10.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune cổ tích Khỉ trốn mưa
Rắn nước vua độc thời xưa Cổ tích ghi xuống cũng thừa ngàn năm Một ngày vui vẻ với con Có con một đứa mỏi mòn lòng thương Sáng chiều dìu dắt ngõ đường Đùa vui đùa giỡn với con từng ngày Một hôm xảy chuyện chẳng may Đùa vui lại cắn trúng ngay con mình Rắn nước buồn bã ngày đêm Ngồi ngó con chết chán chê bước đời Rắn ra thề với ông trời Từ ngày con chết đổi đời đi tu Rắn phun độc vào bụi tre Tre gai ai cũng lánh xa chẳng gần Tin này vang khắp trời trong Sinh vật nghe thấy để tâm kiếm tìm Tranh nhau đi đến xếp hàng Kiến mối thân nhỏ cuối hàng mãi xa Mấy ngày còn mãi xếp chờ Nhịn khát nhịn đói bơ phờ ngày đêm Hổ mang hổ chúa hổ mèo Đến trước đã mang bao nhiêu độc về Hổ mang nhiều độc đến giờ Còn Kiến còn Mối thẩn thơ cuối hàng Ngày đêm chẳng có gì ăn Cầu xin cầu khấn độc còn đến phiên Xếp hàng đã mấy ngày đêm Đến khi phiên Kiến độc còn chút thôi Kiến đành hút độc cho rồi Chỉ đủ ngứa ngáy khi ngồi cắn nhau Kiến đành chẳng biết nói sao Gần tháng nhịn đói bụng teo đến giờ
05.10.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune thơ cổ tích Kiến Bụng Teo
CON THỎ Ngày xưa một chuyện trên trời Có người làm biếng lại vừa tham ăn Nhậu nhẹt uống rượu cả năm Trời sai trời khiến chẳng màng trong tai Giả vờ không nghe tiếng ngài Cứ ngồi cứ uống mê say đến cùng Thịt gà cá lợn trên mâm Một mình xơi cả chẳng còn phần ai Trên trời ai cũng mệt nhoài Chờ cho tánh nết đổi hoài chẳng thay Vẫn còn làm biếng cả ngày Trời đành xử tội đuổi ngay xuống trần Đôi tai trời kéo cho dài Để cho người chửi tai nghe rõ ràng Thịt cá thì cấm không ăn Rượu chè cũng cấm nước non cũng đừng Ăn khô ăn nhạt cả năm Nếu còn làm biếng đói thân cũng đành Trên trời chẳng có ai thương Xuống trần mà sống tai dài hơn thân Xuống trần người cũng đặt tên Tên là con Thỏ liên miên đến giờ
Ngày xưa trai gái một đôi Đã đến tuổi đời dạm ngõ cầu xin Bên chàng có một đứa con Bên nàng cũng có một nàng không hai Đôi duyên vương vấn tuổi đời Cưới nhau cho gọn đêm ngày mai sang Một nàng làm biếng nhất làng Cha mẹ chẳng giúp ở nhà chẳng chăm Lấy chồng thì vẫn biếng thân Chồng về giặt giũ nấu cơm cho nàng Bên chồng bên vợ cũng chàng Một mình chàng gánh cả làng mến thương Người làng than thở thương anh Tiếng than tiếng thở vang thanh tới trời Động lòng trời xuống thử coi Thấy nàng làm biếng hơn người thế gian Trời ngó thêm thấy buồn tâm Trời coi hai đứa cũng gần năm sang Trời đành hoá kiếp cho xong Thành cặp đôi Ếch mới biết thương chồng Chăm chỉ ngày tháng ngày mong Đến khi đi đẻ cõng chồng đi theo 06.10.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune Thơ cổ tích Ếch cõng chồng đi đẻ
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Thu Jul 25, 2019 8:50 am; sửa lần 1.
Một bà sinh sống trong chùa Ngày đêm quét dọn cho vừa miếng ăn Tuổi bà đã tám mươi lăm Ngày ngày bà cũng quá chăm quá làm Sân chùa quá rộng thênh thang Những cây cổ thụ mịn màng chen nhau Từng mùa lá đổ thay màu Rơi rụng tàu lá phủ màu cả sân Bà già ngồi quét dần dần Sáng chiều bà cũng loanh quanh sân chùa Khom khom quét quét vào lề Phật ngồi phật thấy bộn bề xót thương Mùa thu lá phủ khắp vườn Thấy bà già đó khom khom sáng chiều Lòng phật thương bà bao nhiêu Mới tặng cơn gió liêu xiêu thu về Cuốn tàu lá rụng trôi đi Gió thu thổi lá gom ngay bên lề Mùa thu có gió theo về Bà già mới có ngày về nghỉ ngơi Khỏi khom khỏi quét từng ngày Gió thu thổi lá ngày nay vẫn còn
07.10.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Wed Aug 07, 2019 7:41 pm; sửa lần 1.
Xa xưa ngày sáng tối đêm Mười lăm trời lại tối đen mịt mù Chẳng ai đi đến thăm chùa Trời đen tối mịt trong chùa vắng tanh Chỉ có một cặp vợ chồng Hơn tám mươi tuổi vẫn viếng thăm chùa Tối đêm vừa té vừa đi Đêm rằm nào cũng đến chùa tụng kinh Cả làng chẳng có ai thăm Đêm về thì ngủ lặng im trong nhà Trời cao ngó thấy xót xa Vợ chồng già đó rằm đêm đến chùa Nhiều rằm giông tố bão mưa Vẫn dìu nhau đến nghe kinh từng rằm Trời đành hiện bóng một đêm Trước chùa trời đứng lặng im ngóng chờ Chờ vợ chồng đó ra về Trời đón đường hỏi đêm khuya tối mờ Già rồi mà vẫn còn đi Sao thấy đường ngõ mà về trong đêm Trời tặng một hòn đá viên Nó có ánh sáng rọi đường đêm cho Hãy ném lên trời ném đi Sẽ treo lơ lững đêm khuya rọi đường Vợ chồng cúi đầu cám ơn Ông cầm viên đá ném ngay lên trời Đá treo lơ lửng sáng ngời Rọi sáng đường ngõ tuyệt vời đêm thanh Vợ chồng quay lại kiếm ông Cám ơn lần nữa nhưng không thấy người Chỉ biết cám ơn với trời Đêm nay đường ngõ sáng ngời biết bao Vợ hỏi chồng đặt tên sao Hòn đá trời tặng trời trao đêm này Vừa đi vừa miệng mỉm cười Một chút ông nói đôi lời: VẦNG TRĂNG
08.10.2017 Bounthanh sirimoungkhoune Thơ cổ tích Vầng Trăng
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri Mar 02, 2018 9:53 pm; sửa lần 1.
CON MỐI Bóng núi sừng sững chọc trời Nếu ai muốn hiểu đi vào chuyện xưa Trên trời có một cặp tiên Lỡ lầm yêu quý kết duyên trên trời Tu tiên sao có duyên người Thượng đế bắt được cả đôi tội tần Đôi tiên biết lỗi cầu xin Thượng đế tức giận đuổi tiên xuống trần Sanh làm kiếp Mối an thân Muốn về thiên đàng chăm chỉ mà xây Bậc thang cho tới trên trời Bao giờ xây được an ngơi trở về Chăm chỉ ngày tháng đêm khuya Ụ mối to nhỏ theo mùa ngày sang Nhiều ụ thành quả núi nàng Đêm ngày sừng sững mang mang chọc trời Vẫn chưa cao tới ông trời Chăm chỉ xây dựng chẳng nguôi ngày nào Mong sao cho tới trời cao Mong sao trở lại thương chào kiếp tiên
08.10.2017 Bounthanh Sirimoungkhoune Thơ cổ tích Con Mối
Trên trời tu luyện là nơi Ông trời tu luyện mấy ngàn đời qua Từng ngày vang vọng tiếng nghe Tiếng hát ka ra ô kê vọng hoài Chợt choàng nghe tiếng quen tai Trời ngồi ngó xuống thế gian hát cười Rượu chè thì lại chẳng vơi Thiên đàng tu luyện buồn ơi là buồn Nhiều ngày gió thổi mờ sương Cũng ngồi tu luyện liên miên một mình Một hôm trời xuống trần gian Đi kiếm mua rượu lang thang phố đường Mua rồi ngồi uống thử xem Chát cay mặn ngọt lại thêm ấm lòng Một hũ uống rồi chẳng xong Mua thêm một hũ uống rồi nằm luôn Nghe tiếng xào xạc lìa thềm Trời hé một mắt qua đêm rồi kìa Thì ra say ngủ bên lề Chợt choàng ngồi dậy cười khà rượu ngon Uống thêm đêm nữa thử xem Ban ngày dạo bước chờ đêm buông về Đêm nay trời ngồi tỉ tê Xung quanh năm hũ chắc thừa mình say Ngồi nếm từng hũ cho vui Hết hai hũ rượu như ngồi biết bay Ngó lên cây cối áng mây Bắt đầu chậm chậm loay xoay vòng vòng Bóng người từ một thành năm Thiên đàng tu luyện bao năm mới thành Ngồi tu chắc luyện ngàn năm Mới biến bay được đi thăm xóm làng Úi Chà ! Đi xuống trần gian Hết hai hũ rượu thế là luyện xong Rời cả mây gió rừng xanh Cả trời cả đất loanh quanh xoay vần Sáng dậy trời mới yên tâm Ngồi ghi thánh chỉ xuống trần gian ngay Thì ra từ đó đến nay Mâm cúng thì vẫn loay hoay rượu chè
09.00 đêm 09.11.2017 thơ cổ tích Mâm cúng có rượu chè
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Sat May 02, 2020 8:11 am; sửa lần 2.
Phạm nhan nào biết thương người Thương mình chẳng có thương người nói sao Từng có một chuyện xôn xao Cả ngàn năm trước biết bao lâu đời Vẫn in chuyện đó để đời Trở thành chuyện kể chuyện vui đến giờ Một làng nhỏ bé ngày xưa Một chàng sinh sống chỉ lừa kiếm ăn Chẳng nhà chẳng cửa nơi nằm Ngày đêm chỉ biết lang thang trộm người Còn thói làm biếng chẳng nguôi Biếng làm biếng tắm đưa mùi thối ơi Trong làng ai cũng khuyên lời Chẳng thay chẳng đổi mùi hôi khắp làng Đêm về ngủ xó ngủ đường Lại hay trộm cướp đưa buồn ngày trôi Trong làng ai cũng tránh người Giúp nhau xua đuổi đêm vơi lại về Đưa mùi mãi tít trời xa Cả làng tỉnh giấc đêm khuya ngửi mùi Cả làng chỉ biết khấn trời Cầu trời giúp đỡ cho đêm an bình Tiếng cầu vang khắp trời trong Trời ngồi như thấy động lòng từng đêm Một ngày trời mới xuống xem Mùi hôi tàn bạo cả đêm phủ làng Úi chà! dân khổ làng hoang Ông trời tức giận kiếm chàng trong đêm Trời đành hóa kiếp ngay luôn Trở thành con Rệp muôn năm tháng ngày Mùi hôi cho chẳng đổi thay Đến giờ kiếp Rệp đêm ngày vẫn hôi
Một nàng tiên nữ trên trời Ngàn năm chăm chỉ cuộc đời luyện tu Bầy tiên ai cũng kính thưa Giọng tụng êm ái chẳng thừa người khen Nhiều khi trời cũng ngồi xem Tiếng hay nhè nhẹ đem in vào lòng Đến giờ ai cũng chờ trông Nghe tiếng tụng niệm xuôi vòng ngàn năm Bỗng nhiên có chuyện một đêm Trời ngồi thơ thẩn chẳng im trong lòng Tiếng than tiếng thở dội vang Tiếng cầu tiếng khấn trần gian vang về Tham lam trộm cướp tứ bề Trời ngồi ngó xuống thảm thê cõi lòng Biết sao mà gỡ cho xong Bốn bề tứ hướng long đong cõi trần Bỗng nhiên hiện một ước mong Mỉm cười đứng dậy trong lòng nhẹ tênh Trời đành đi đến nàng tiên Mỗi năm đi xuống trần gian một lần Tụng kinh hóa kiếp cho dân Để khỏi cực khổ khấn cầu lầm than Tháng ba tiên xuống trần gian Đêm ngày ngồi tụng thế gian khỏi sầu Tiếng tụng vang khắp rừng sâu Biến thành sinh vật Ve Sầu đưa kinh Cầu cho dân sống an bình Tháng ba nào cũng nghe kinh Ve Sầu
09.00 đêm 07.11.2017 thơ cổ tích Con ve sầu
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Fri May 01, 2020 9:59 am; sửa lần 1.
Ngày xưa có một ngôi làng Chân núi thăm thẳm một làng xinh xinh Ngó xa trông rất thiên nhiên Đến khi đi tới đảo điên cả làng Trong đó có một anh chàng Ngủ đường ngủ chợ chẳng làm xin ăn Ngồi đâu ê ẩm ị luôn Cả năm chẳng tắm lại luôn trộm đồ Xin ăn không được nhiều khi Đêm đến thì lại ị bừa nhà dân Trong chùa cũng vào ị luôn Ai khuyên ai nhủ chẳng màng nghe ai Cả làng ai cũng mệt nhoài Chẳng ai muốn nói muốn nghe tới chàng Mấy năm trời thấy lặng im Chẳng mùi hương khói đưa lên tới trời Không biết dân khổ làng vơi Trời ngồi lo lắng thương ơi dân làng Trời đành đi xuống trần gian Khi đến gần làng ông trời đứng tim Tại sao không có mùi nhang Chỉ mùi hôi thối khắp làng ngày đêm Trời đành đi kiếm chàng luôn Thay đời đổi kiếp muôn năm tháng ngày Cho chàng thành một kiếp Dơi Ăn hang ở lỗ xa người ngày đêm Đừng cho dân ngó thấy thêm Ban ngày thì ngủ ban đêm tìm mồi Khi ngủ ngược chân lên trời Đem đầu xuống đất một đời treo leo Khi ị thì cũng vẫn treo Trúng thân trúng mặt bám beo đầy người Phân ị đầy mặt từng ngày Ông trời xử tội đến nay vẫn còn
Ba mẹ mất đã lâu năm Đêm nay thì lại về thăm chuyện trò Thiên đàng chắc rảnh không ba Đã lâu mới thấy ba về thăm con Thân ba như ốm mỏi mòn Thân mẹ sao lại nhỏ con như vầy Thiên đàng quá khổ sao đây Kể cho con biết con hay chút đời Trên trời mà lại chẳng vui Ba mẹ ngồi kể một thời gian qua Thiên đàng quá khổ thật là Mặt trời to nóng ba khiêng từng ngày Ba lăn từ đông sang tây Đến chiều chẳng được xum vầy nghỉ ngơi Vầng trăng lạnh giá chờ người Ba lại lăn tiếp mệt ơi đêm ngày Còn mẹ nặng trĩu bờ vai Hai rỏ cần xé đầy sao trên trời Vừa đi vừa rải từng nơi Cho đúng vị trí người đời ngó lên Sáng ra nhặt gấp nhặt liền Đầy hai cần xé đảo điên gánh về Ban ngày chẳng được nghỉ trưa Quét mây quét bụi đong đưa đầy trời Ngày đêm mẹ cũng mệt nhoài Hôm nay xin nghỉ một ngày làm đơn Xin xuống địa ngục vui hơn Rượu chè cờ bạc tắm hơi số đề Trên đường ngập bóng người đi Đầu trâu mặt ngựa bắt về nướng ăn Địa ngục vui nhộn quanh năm Ba mẹ từng xuống viếng thăm một lần Nhớ lời ba mẹ dạy con Một ngày mai đó đừng lên thiên đàng
Thơ cổ tích ĐỪNG LÊN THIÊN ĐÀNG 11.00 đêm 20.12.2017
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Sat May 02, 2020 8:12 am; sửa lần 2.
Xa xưa cổ tích một nàng Từng nghe chuyển kể man man trong làng Sanh ra bóng sắc đẹp trang Ai từng thấy bóng mịn màng chẳng quên Không ai không nói không thương Vì nàng đẹp đó có duyên nhiều chồng Đường đời chẳng làm chẳng chăm Đầu năm sanh gái cuối năm sanh chàng Sanh rồi lại vất lang thang Cơm ăn thì kiếm nhà chàng xin ăn Có nhà thì cũng như không Đẻ con sanh cái chẳng trông chẳng màng Cả làng ai cũng thở than Tội nghiệp bầy nhỏ đầy làng ai trông Chẳng biết ai rõ là chồng Chẳng sợ tai tiếng không chồng sinh con Cả làng khấn vái cầu xin Tội nghiệp bầy nhỏ sống đêm ngủ đường Tiếng cầu vang vọng trời đêm Bầy tiên nghe được chạy lên tâu trời Ban đầu trời chẳng tin người Sanh con sao lại bỏ rơi tứ bề Nhiều lần tâu khấn trời nghe Một lần trời xuống đêm khuya một mình Úi chà! Đường ngõ trong làng Bầy trẻ lúc nhúc một đàn không cha Ngủ đường không cửa không nhà Còn mẹ thì lại thiết tha kiếm chàng Trời tức hóa kiếp cho nàng Sanh làm kiếp Vịt chẳng màng nuôi con Đẻ trứng rồi vất đi luôn Chẳng thương chẳng tiếc chẳng buồn gì ai Thì ra từ đó đến nay Kiếp Vịt sanh đẻ chẳng rầy thương con
Đời người thì cũng có đôi Muôn ngàn sinh vật chung duyên bến bờ Có trời có đất có mưa Có cây có gửi bến bờ đôi duyên Bên thân bên bóng từng đêm Sao trăng lại đến hẹn nhau từng rằm Rừng xanh núi thẳm ngàn năm Chẳng ai ngồi ngắm đến thăm một lần Núi đêm đen tối một thân Chẳng ong chẳng bướm chẳng lần nào thăm Núi buồn chỉ biết thở than Buồn buồn sầu vắng ngàn năm trong lòng Một hôm ở trên thiên đàng Trời buồn trời lấy sao trăng lau chùi Đêm nay trăng sáng đẹp ơi Đong đưa từng hạt sáng ngời trần gian Lau xong trời ngó xuống trần Úi chà! Núi khóc buồn thân một mình Trời đành đi xuống thử xem Trời mới gọi núi khóc đêm làm gì? Trần gian êm ấm sáng khuya Sao lại đêm đến tỉ tê khóc thầm? Núi ngó thấy bóng trời thăm Chắp tay mười ngón lâm râm trả lời Ngàn năm đã trôi qua rồi Mà chẳng ai viếng ai ngồi hỏi thăm Sinh vật thì cũng chẳng gần Bướm ong thì vẫn xuôi vần nẻo xa Ngàn năm một bóng thật là Mưa rơi tuyết đổ buồn ơi lạnh sầu Trời ngồi nghe núi khấn tâu Thì trời mới biết đã lâu lỗi mình Trời ngồi an ủi núi đêm Rồi trời đưa tặng vui đền hạt bông Núi đêm vui vẻ trồng luôn Chắp tay mười ngón cám ơn với trời Núi rừng từ đó khắp nơi Bướm ong bay lượn khắp đồi rừng xanh Hoa rừng muôn sắc mong manh Đến người còn cũng đến thăm hoa rừng
11.00 đêm 11.11.2017 thơ cổ tích BÔNG HOA RỪNG
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Wed Oct 09, 2019 8:56 am; sửa lần 1.
Xưa xưa có cặp duyên tình Một nàng đẹp nữ xinh xinh tuyệt trần Trong làng ai cũng thầm khen Lại còn tốt bụng lại thêm giúp người Từng giờ năm tháng ngày trôi Hai người sinh sống cuộc đời êm vui Rồi cũng đi tới một ngày Ấm an thì cũng hao gầy số duyên Ngó nàng như thấy buồn tâm Ít ăn ít nói lại thêm thẫn thờ Chàng hỏi nàng chẳng nói ra Chỉ nửa đêm đến nàng ra ngoài nhà Một đêm chàng mới theo đi Thấy trời đang gọi nàng về trời cao Lòng chàng buồn bã biết bao Chàng ôm lấy vợ lệ trào tràn mi Xin trời tha thứ cho đi Cho con bên vợ đêm về ngày sang Trời đứng chẳng nói chẳng nàng Chỉ còn hai bữa trời đem nàng về Đôi bên khóc lóc tràn mi Rồi đến ngày cuối nàng về thành tiên Chàng khóc suốt cả ngày đêm Một hôm chàng ngó áng mây trên trời Gió hè nhè nhẹ đầy vơi Chàng mới ngồi xuống làm Diều thả bay Ghi bao nét chữ lòng này Mong cho vợ thấy đêm ngày nhớ nhung Một hôm khi thả Diều xong Chàng thấy nét chữ vợ thương gửi về Chàng đọc thêm lạnh bờ mi Vừa thương vừa nhớ bao giờ gặp nhau Thời gian trôi chảy quá mau Cứ mùa hè đến nhớ nhau thả Diều Chuyện xưa chuyện kể bao nhiêu Đến giờ vẫn thấy thả Diều hè sang
Ngày xưa có một ngôi làng Cổ tích chuyện cũ lang thang đến giờ Man man chuyện kể đêm khuya Cụ già ngồi kể thiếu thừa cháu con Ngồi nghe từ lúc tuổi non Bây giờ vẫn nhớ vẫn còn như xưa Đêm nay ghi xuống dòng thơ Bao mùa vẫn nhớ chuyện xưa đêm về Trong làng có một bà kia Gây trò gây chuyện từ khuya đến ngày Đanh đá vá trời hơn ai Ngày ngày chửi mắng ai qua trong làng Thấy ai cũng chửi lang thang Quan huyện chẳng biết nói năng thế nào Cả làng buồn bã biết bao Ai qua cũng chửi xôn xao cả làng Từ sáng cho tới chiều sang Rồi đêm cũng vậy lang thang chửi người Dân làng than thở khổ ơi Chỉ biết cầu khấn xin trời ngày đêm Ông trời đang đánh tổ tôm Nghe dân làng khấn nhảy luôn xuống trần Lên cơn ào ào muốn băm Thấy bà già cả gần trăm tuổi rồi Ông trời chẳng nói năng lời Biến bà thành Ốc xa người ấm thân Không được ngó mặt người dân Cúi mặt ăn đất muôn năm tháng ngày Không được trò chuyện nói ai Không được la chửi một lời nữa thêm Ở đồng ở ruộng cho yên Làng quê từ đó ấm yên đến giờ
thơ cổ tích CỔ TÍCH CON ỐC Viết xong 11.00 đêm 02.05.2018
Ngày xưa có cặp song sanh Giống nhau như đúc khó thành phân chia Từng ngày tiên nữ đi qua Chẳng phân chia được ai là anh em Hai người tu luyện ngàn năm Ông trời chấm điểm lăng nhăng cả ngày Chấm điểm thì chấm sao đây Giống từng nét chữ hình hài như nhau Giỏi giang cũng giỏi bằng nhau Nàng tiên than thở biết ai người tình Gây ra bao chuyện bất bình Một nàng hai anh linh tinh thiên đàng Nàng tiên cãi lộn loanh quanh Ông trời bực bội quanh năm nhức đầu Rồi cũng chẳng biết nói sao Ngày đêm chuyện cũng xôn xao thiên đàng Xôn xao cả động tiên nàng Yêu chàng chẳng biết là chàng hay không Biết sao kén vợ chọn chồng Hồ tràm tiên nữ xuôi vòng xôn xao Ông trời bực bội biết bao Lên cơn lòng lợn đành trao xuống trần Cho xuống sống với trần gian Sinh làm mèo cọp miên man dưới trần Chỉ khác to nhỏ thân hình Kiếp cọp thì sống trong rừng xa nơi Còn mèo thì sống với người Không cho gần gãnh tránh lời nhỏ to Thì ra từ đó đến giờ Thiên đàng im lặng từng giờ ngồi tu
thơ cổ tích CẶP SONG SANH viết xong 11.00 đêm 30.04.2018
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Thu Jul 25, 2019 8:55 am; sửa lần 1.
Ngày xưa có chuyện lâu rồi Để lại cổ tích người đời kể nhau Đêm nay ngồi xuống ngâu ngâu Ghi xuống một chuyện đã lâu ngàn đời Cổ tích chia đọc chia vui Một chàng làm biếng ngủ ngày thức đêm Đêm về gõ cửa ăn xin Hở ra trộm cắp cả đêm trong làng Ruộng nương thì lại chẳng làm Tiếng tăm làm biếng lan tràn khắp nơi Đêm sang phiền phã lòng người Trong làng thì cũng ngập lời thở than Thổ công ông Địa chẳng yên Dân làng cầu khấn từng đêm ngập lời Ông Địa chẳng nói nên lời Người trộm vẫn trộm khắp nơi trong làng Bao năm dân khổ đêm sang Đêm về khấn vái sấm vang cõi trời Ông Địa thêm thấy chẳng vui Ngồi viết đơn khấn đưa về trời trên Ông trời đang ngắm nàng tiên Nổi cơn lòng lợn đảo điên bừng bừng Đứng lên nhẩy xuống đánh rầm Đến làng rồi kiếm anh chàng ngay luôn Thấy chàng đang trộm cắp đêm Biến anh chàng đó ngay luôn cho thành Con Cú đêm đậu trên cành Ban ngày mù quáng đêm sang tìm mồi Cấm cho trộm cắp làng người Ban ngày mù quáng cả đời đó luôn Biến chàng làng mới được yên Ông trời trở lại ngắm tiên hồ tràm
Đêm qua có một giấc mơ Ông già ngồi kể trong mơ chuyện đời Một nơi đông đủ đầy người Già trẻ trai gái ngồi vui chuyện trò Hôm nào ông dẫn con đi Cho con được biết âm ty bây giờ Thay đổi khác nhiều hơn xưa Tiền tàu tiền việt tiêu bừa ngày đêm Bầu cua cá cọp ngập đường Tổ tôm tổ tép tiếng vang từng ngày Ma đề số sách chơi say Động tiên động gái ngập đầy đường đi Tắm hơi đấm bóp đêm về Đầu trâu mặt ngựa ngồi lê khắp làng Đến rồi quên mất trần gian Quạ đồng mỏ sắt bay ngang rợp trời Bắt về nướng nhậu cho vui Mấy cô em gái đứng ngồi phơi thân Không mặc cả áo cả quần Mê man ngồi ngắm quây quần quá vui Diêm vương chơi mạng cả ngày Ngắm nàng đánh số ai hay sánh bằng Diêm vương say xỉn ngày đêm Hôm nào ông dẫn xuống xem một lần Xuống rồi không muốn về trần Không tin con xuống một lần thử coi
thơ cổ tích Một giấc mơ viết xong 12.00 đêm 10.05.2018
Bounthanh Sirimoungkhoune
Được sửa bởi Bounthanh Sirimoungkhoune ngày Sat May 02, 2020 9:26 am; sửa lần 2.
Một chuyện cổ tích dân gian Vẫn còn ghi nhớ man man trong lòng Đêm nay ghi xuống cho xong Ghi cho gọn chuyện trong lòng đã lâu Ngẩng lên ngồi ngó trời cao Trên trời đầy tiếng xôn xao vui cười Chẳng bao giờ buồn ai ơi Tiếng ca tiếng hát vang trời ngày đêm Bầu cua cá cọp ngập đường Tổ tôm tổ tép vấn vương ma đề Vui nhộn từ ngày đến khuya Trên đường nhảy nhót vui đùa khắp nơi Tiên nữ xinh đẹp đầy trời Ông trời ngồi ngắm chẳng vơi chút nào Hồ tràm tiên nữ xôn xao Đẹp bông đẹp nữ biết bao xa gần Bỗng nhiên trời ngó xuống trần Úi chà! sao lại khổ thân như vầy? Sao dân chẳng có tiếng cười? Chẳng ca chẳng hát vui tươi chút nào Sao thấy tội nghiệp biết bao? Trời ngồi thơ thẩn nôn nao xuống trần Muốn thấy tận mắt đời dân Coi mặt như thấy buồn tâm sáng chiều Đường đêm vắng lặng đìu hiu Ban ngày từ sáng tới chiều như nhau Chẳng nhảy chẳng nhót chút nào Ông trời chẳng biết giúp sao thế này Ngồi buồn hai hũ rượu say Chân tay múa máy trời đành nghĩ ra Làm chiếc cầu khỉ tặng cho Một tay múa máy khi qua cầu này Từ ngày hôm đó đến nay Dù mệt dù nặng múa tay qua cầu.
thơ cổ tích Chiếc cầu khỉ viết xong 12.00 đêm 25.04.2018
Ngồi nghe chuyện kể ngày xưa Mỗi năm sinh vật đua nhau lên trời Thể thao đua sức đua tài Muôn ngàn sinh vật xếp hàng đua nhau Trên trời vui nhộn biết bao Đến mùa thi đến nôn nao đầy trời Tiên nữ bay lượn đẹp ơi Thi bơi thi lội ai hay bằng mèo Phần thưởng thứ nhất trời treo Từng năm bơi lội kiếp mèo giỏi giang Phần thưởng thứ nhất thiên đàng Từng năm bơi lội mèo mang thưởng về Một ngày với chuyện bất ngờ Một bầy con nhỏ ngu ngơ học hành Học bơi với mẹ cho thành Nào ngờ mẹ lại mải mê ngủ ngày Để cho sông cuốn con trôi Sông nhấn chìm cả một bầy con thơ Mèo mẹ ngồi khóc thẫn thờ Một mình than thở bên bờ sông đêm Ông trời nghe mới đứng tim Cả bầy con nhỏ chết chìm trên sông Ông trời tức giận ầm ầm Lên cơn lòng lợn xuống trần ngay luôn Ông trời chẳng hỏi chẳng han Rút phép bơi lội mang trên kiếp mèo Từ đó chỉ biết leo trèo Sợ sông sợ nước trên đèo ấm thân Không bơi không lội xa gần Kiếp mèo sợ nước muôn năm đến giờ.
Thơ cổ tích Mèo sợ nước Viết xong 11.00 đêm 22.05.2018
Một hôm bên suối gần sông Đang ngồi thơ thẩn ngắm hình thiên nhiên Cạnh mình cụ rùa đến bên Hai người trò chuyện cũng gần ngày sang Rùa kể khi ở thiên đàng Một nơi hoang vắng ngập tràn hạt mưa Quanh năm ngày tháng chẳng thừa Từng ngày thì vẫn ướt mưa như là Sáng nào tôi cũng đi qua Cơm canh mâm cúng chan hoà hạt mưa Chẳng còn tay nào che dù Ngàn năm thì vẫn ướt mưa cúng trời Một hôm trời ngó thấy tôi Trời gọi tôi đến đổi đời tôi cho Từ giờ đi xuống trần gian Sanh làm kiếp rùa thanh nhàn quanh năm Tuổi thọ cũng quá hưởng trăm Tà tà sinh sống quanh năm tháng ngày Chẳng gấp chẳng gáp cuộc đời Chậm chậm chạp chạp cho vui từng ngày Trời tặng thêm một cái mai Che mưa che nắng đêm ngày khỏi lo Từ ngày hôm đó đến giờ Cám ơn trời chọn kiếp rùa ban cho Ngàn năm ẩm ướt trời mưa Xuống trần làm được kiếp rùa về hưu.
Thơ Cổ Tích Con Rùa Viết xong 10.00 đêm 30 .08.2019
Đố ai hiểu kiếp con Cò Một chân Cò ngủ muôn năm đến giờ Đã có một chuyện xa xưa Một chàng không ngủ đêm thừa lang thang Trộm ăn trộm khắp thiên đàng Ban ngày lén ngắm hồ nàng động tiên Thiên đàng nông nỗi ưu phiền Đêm về chẳng thấy lặng yên nơi nào Lời than lời kể xôn xao Sáng ra chiều tối ngày nào cũng nghe Thiên đàng ai cũng chán chê Ai cũng khuyên nhủ chẳng nghe lời nào Ông trời bực bội biết bao Lên cơn lòng lợn ào ào muốn băm Hãy gọi chàng đến đây luôn Đuổi chàng đi xuống trần gian làm Cò Sống xa sống cách dân nhà Sống với ruộng suối cách xa dân làng Đêm về cấm được lang thang Một chân đứng ngủ mịn màng qua đêm Khỏi quậy khỏi phá ai thêm Tô lông màu trắng cho đêm rõ hình Từng đêm trời ngó xuống xem Một chân Cò ngủ hay thèm rong chơi Trong lòng trời mới thấy vui Khi thấy Cò ngủ đêm trôi âm thầm Một chuyện xa xưa như gần Kiếp Cò mới ngủ một chân đến giờ
Thơ Cổ Tích Cò Ngủ Một Chân Viết xong 10.00 đêm 20.01 2019
Ngồi nghe những chuyện xa xưa Trong làng năm mới cũng thừa an vui Bóng nàng xinh nữ quá trời Nhảy múa ca hát đêm vơi chẳng dừng Hình bóng sắc đẹp điểm trang Lượn làng theo nhịp sắc nàng hơn tiên Dân làng chen chúc đứng xem Gà vịt thì cũng đầu tiên thành hàng Chen nhau cho được xem gần Thân to như Ngỗng chẳng màng được xem Mỗi lần tết đến buồn thêm Bầy Ngỗng bực bội chẳng yên chút nào Thân to cổ ngắn nói sao Bầy Ngỗng bực bội xôn xao tâu trời Năm mới chẳng có được vui Chim gà cá vịt vui cười hàng năm Sao trời để Ngỗng buồn tâm Năm nào cũng chẳng xem gần múa vui Năm nay trời xuống thử coi Trời thấy bầy Ngỗng chẳng vui thật là Trời đứng trời ngó đến khuya Sao giúp bầy Ngỗng tết về được vui Được thấy ca hát tuyệt vời Nửa đêm trời ngồi trời mới nghĩ ra Trời gọi bầy Ngỗng đêm khuya Trời kéo cổ Ngỗng cho thừa dài ra Đứng đây thử ngó hát ca Đứng xa ngó thấy thật là dễ thương Khỏi chen khỏi chúc tết sang Từ đó bầy Ngỗng lang thang vui mừng Đứng xa cũng thấy như gần Từ ngày hôm đó béo thân cổ dài
Sân chùa có một bầy Công Đua nhau nhảy nhót khoe lông sắc màu Ngồi ngắm thấy đẹp biết bao Người qua dừng bước ngó vào bầy Công Chủ trì dạo bước tới gần Ông ngồi kể chuyện kiếp Công trên trời Xa xa cũng ngàn năm trôi Ngập đầy tiên nữ trên trời luyện tu Có một tiên nữ đẹp ghê Không gì để lại cho chê chút nào Thiên đàng ai cũng xôn xao Trộm thương trộm ngắm biết bao cho vừa Phấn son trang điểm chẳng thua Tung tăng múa nhẩy vui đùa khắp nơi Chẳng tu chẳng luyện đêm ngày Mà lại cứ cố tô say sắc hình Ngọc hoàng nghe thấy đứng tim Đêm về ông mới đi tìm nàng tiên Ngồi ngắm thơ thẩn qua đêm Thiên đàng sao có tiên đẹp như vầy Bỗng như sét đánh bên tai Cái gì tê rát kéo dài tai ra Ngọc hoàng quay lại úi chà Bà vợ bên cạnh hơn ma cà rồng Ngọc hoàng ăn đấm mới xong Ăn mấy quả đấm long tong chạy về Bà vợ bực bội gớm ghê Đuổi nàng tiên đó đêm khuya xuống trần Sanh đẻ làm kiếp con Công Khoe sắc khoe bóng vui lòng người coi Nhảy nhót vui múa cả đời Có sắc có đẹp muôn đời kiếp Công
Ngày xưa có một bà còng Đêm ngày thơ thẩn long dong trong làng Hay đi đến chùa cúng trang Trên ao sông suối tối tăm mịt mù Dân làng trò chuyện bà nghe Trăng sao lấp lánh tuần về đẹp xinh Bà ngồi buồn bã lặng im Bà chưa từng thấy trăng đêm tuần nào Tuổi đời đã xế trôi vào Bà thấy buồn bã nôn nao trong lòng Ngồi xuống thư viết cho xong Kiện trời với chuyện công bằng trần gian Bà chưa từng thấy trăng sao Thiên đàng ai cũng xôn xao ngóng chờ Ông trời ngồi xuống ngẩn ngơ Thôi mời bà đến biết giờ nói sao Bà còng lên tới trời cao Thiên đàng mới biết nói sao với bà Lưng còng chẳng ngẩng ngó xa Sao bà thấy được trăng tà tuần sang Trời đành ban xuống trần gian Mặt sông ao nước lang thang nơi nào Hãy in vết bóng trăng sao Khoe hình khoe bóng tuần nào trời thanh Để bà được ngắm an lành Bà còng vui vẻ an tâm đi về Thì ra từ đó đến giờ Mặt sông ao suối vật vờ bóng trăng Cám ơn bà còng đã xin Để trăng được ngủ lặng im ao nhà
Thơ Cổ Tích Bà Còng Đi Kiện Ông Trời Viết xong 24.10 2019
Ngày xửa ngày xưa trên trời Vừa bay vừa biến khắp nơi thiên đàng Khi trời muốn ngắm nàng tiên Nén một hơi thở đến nơi hồ tràm Một lần biến xuống trần gian Ông trời dạo bước lang thang phố đường Thấy dân ẩm ướt từng người Bùn lầy bôi bám thân người ngày đêm Ông trời theo dõi đi xem Qua sông qua suối bùn lem ướt người Thấy dân dơ bẩn buồn ơi Ông trời mới hỏi một người qua sông Sao người không nhảy qua luôn Mà lại xuống nước ướt thân làm gì? Người dân cười lên khì khì Vừa cười vừa nói chỉ trời đó thôi Mới bay biến được qua đồi Còn dân cũng chỉ ướt người ngày đêm Ông trời ngồi nghe lặng im Coi dân xuống nước lọ lem bùn lầy Ông trời ngó thấy buồn thay Sao mình giúp được dân qua bến bờ Ông trời ngó nước thẩn thơ Hết hai hũ rượu mới vừa tới đêm Say say than thở qua rèm Bỗng dưng nghe tiếng chuột con hát cười Ông trời mở mắt ra coi Một bẹ hoa chuối trôi qua tà tà Hai con chuột nhỏ hát ca Ông trời ngồi ngó nghĩ ra nghĩ vào Chuột con chẳng ướt chút nào Ông trời bật đứng nao nao mỉm cười Thì ra ông nghĩ ra rồi Không muốn dân ướt tặng người chiếc ghe Dân vui mặc đẹp tứ bề Không còn ẩm ướt lê thê bùn lầy Thì ra từ đó đến nay Bờ sông nào cũng đầy ghe chở người
Thơ cổ tích Chiếc Ghe viết xong 12.00 đêm 19.05.2018
Xa xưa ở trên thiên đàng Một chàng to béo nhất làng thần tiên Thân bự khỏe mạnh lại hiền Nâng giúp người khác triền miên cuộc đời Giỏi giang tu luyện trên trời Học hành chăm chỉ chẳng vơi thật là Tu thành chánh quả đi xa Ông trời ban thưởng thật là đáng khen Một hôm trời gọi anh lên Tu thành chánh quả trần gian đang chờ Xuống trần sẽ làm cái gì Con hẵy lo nghĩ trở về cho hay Ông trời chờ ngóng mấy ngày Anh mới trở lại xin trời thành Voi Thân to khoẻ mạnh hơn người Để còn giúp đỡ người đời trần gian Thắm thoát đã quá một năm Voi đành trở lại thiên đàng cầu xin Trời thấy Voi đến đứng tim Lòng trời lo lắng chẳng yên chút nào Sao quá gầy gòm xanh xao Biến hình biến dạng lao đao hao mòn Voi mới ngồi xuống nói xin Chân tay chẳng có ngón nào cầm ăn Thân cao cúi xuống khó khăn Ăn được một bữa lang thang cả ngày Ngày nào cũng chẳng ngon say Làm việc thì nặng loay hoay xóm làng Chân tay chẳng ngón bốc ăn Thân thể mới ốm teo tăm đến giờ Trời nghe buồn ngó ngẩn ngơ Một lúc trời mới cười khà nghĩ ra Sao quên một chuyện thật là Trời mới kéo mũi Voi ra thật dài Trời cho Voi đứng thử coi Thấy vừa thấy đẹp Voi quá vui mừng Ăn uống giờ chẳng khó khăn Trời thêm trao tặng một tên cái vòi Ngàn năm trôi trải qua rồi Voi nào cũng có cái vòi dễ thương
Ban ngày im lặng im ru Lâu lâu một tiếng lu ru trong ngày Đêm về chẳng biết phiền ai Ca ca hát hát lai rai không ngừng Ai khuyên ai nói dửng dưng Mặc kệ ai nói lung tung ồn ào Thiên đàng ai cũng xôn xao Tẩn tẩn mát mát nói sao bây giờ Một chàng như dáng ngẩn ngơ Ngọc hoàng thượng đế từng giờ phút khuyên Đêm về vẫn chẳng lặng im Chẳng thay chẳng đổi nằm im chút nào Cứ ca cứ hát rêu rao Bầy tiên thì cũng nói sao đêm về Chẳng có giấc ngủ ngon khuya Chợt choàng từng giấc đêm về hoang mang Rủ nhau lên kiến ngọc hoàng Khi nghe xong chuyện ngọc hoàng lên cơn Gọi chàng lên chầu ngay luôn Ngọc hoàng thấy mặt lên cơn tam bành Đuổi ngay chàng xuống trần gian Muôn đời muôn sống lang thang kiếp Gà Đêm về hãy gáy đúng giờ Đánh thức dân dậy kịp giờ kiếm ăn Cấm không được gáy lang thang Để dân được ngủ bình an khuya về Thì ra từ đó đến giờ Kiếp Gà vẫn gáy báo giờ trần gian
Một chuyện nghe kể xa xưa Đến mùa gặt lúa cũng thừa lòng vui Gặt xong mâm cúng ông trời Gạo thơm lúa mới trời xơi vui cười Đã đến mùa lúa nữa rồi Dân làng mâm cúng mời trời ngồi ăn Năm nay trời nghĩ xuống thăm Khi trời đi xuống đứng tim im lời Thấy dân bóc thóc đang ngồi Bóc từng hạt thóc cho đầy chén cơm Bóc ngày bóc sáng bóc đêm Mới được thêm chén mang lên cúng trời Ông ngồi ngồi bóc thử coi Bây giờ mới biết khổ ơi dân làng Được chén cơm cúng thơm ngon Nào ngờ dân khổ ngày sang đêm về Ông ngồi bóc vỏ tỉ tê Ngồi trên đống thóc buồn ghê trong lòng Biết sao mới giúp được dân Đêm ngồi thơ thẩn buồn tâm một mình Ông đành mua hũ rượu cần Xoay đi xoay lại uống gần qua đêm Ngồi xoay tứ hướng qua rèm Một lát trời mới ngủ im say rồi Đến khi trời sáng đến mời Ông trời mở mắt buồn ơi là buồn Thơ thẩn ngồi nghĩ chẳng suông Đến khi ngó xuống trời mới nghĩ ra Ngồi xoay trên thóc đêm qua Hạt thóc tuột vỏ thật là trời vui Trời nhảy trời nhót tươi cười Tặng cối xay lúa để đời cho dân Khỏi ngồi khỏi bóc qua đêm Dân được chiếc cối ấm yên đến giờ
Thơ cổ tích Chiếc Cối Xay Lúa viết xong 11.00 đêm 17.05.2018
Thiên đàng bay lượn đầy tiên Sắc sắc bóng bóng thiên nhiên đẹp hình Lượn làng hình bóng xinh xinh Một chàng chẳng có tu hành luyện tâm Từng ngày lang thang xa gần Tiên nữ chẳng được an bình ngày đêm Thở than ngày tháng chẳng yên Tiên nàng tiên nữ hoang mang bất bình Rủ nhau lên kiến ngọc hoàng Xin được an tĩnh ấm yên tu hành Trôi qua chẳng phút nào an Đêm thì trộm ngắm phá hoài động tiên Ngọc hoàng nghe chuyện lên cơn Cho người đi gọi chàng đến ngay nào Ngọc hoàng ngó thấy nôn nao Lên cơn lòng lợn ào ào muốn băm Đuổi ngay chàng xuống trần gian Kiếp Bò trọn kiếp lang thang cõi trần Không được quấy phá người dân Không được trộm ngắm loanh quanh xóm làng Đêm ngày sáng tối chiều sang Quay đầu một hướng khỏi màng ngắm ai Hướng đông một hướng đủ rồi Không ngó hướng khác cả đời Bò luôn Từ đó Bò cũng chẳng quên Đứng đâu thì vẫn quay đầu hướng đông
Ngập lời than thở khắp nơi Dân làng chẳng biết nói ai bây giờ Mỗi lần một chàng đi qua Đường xá ngập rác thật là gớm ghê Dơ bẩn quá xá đường đi Đưa mùi hôi thối hôn mê cả làng Cúi gom cúi nhặt lang thang Dân làng khuyên nhủ chẳng màng nghe ai Ngồi đâu vất rác tơi bời Chẳng phiền chẳng phã lòng người dân gian Cả làng ai cũng thở than Xin cho trời giúp ấm an mai ngày Tiếng than tiếng thở chẳng vơi Nhiều lần tiếng đó bay trôi lên trời Trời nghe trời cũng bật cười Cho tiên đi xuống coi ai thật là Có phải chuyện thật không ta Ăn dơ ở bẩn thối tha dân làng Tiên về từ cõi trần gian Mặt mày tái mét hoang mang tâu trời Chuyện dơ chuyện bẩn đúng rồi Ông trời bực bội đứng ngồi không yên Lên cơn lòng lợn xuống liền Thấy dân làng khổ than phiền mấy năm Sao ta quên để vào lòng Mải ngắm tiên nữ long dong khắp trời Bây giờ xuống thấy buồn ơi Ông trời bực bội chẳng vơi chút nào Tiếng gọi kiếm chàng xôn xao Dân làng tìm kiếm biết bao mấy giờ Trời ngồi chờ đợi đến khuya Khi trời ngó thấy lộn cơn tam bành Biến chàng thành cái Chổi luôn Để quét dọn rác muôn năm tháng ngày Thì ra từ đó đến nay Cái Chổi quét rác hiện nay vẫn còn
Sao Cá ở nước ở sông Một chuyện cổ tích xuôi vòng thời gian Xa xưa ở trên thiên đàng Một chàng dơ bẩn lang thang vật vờ Mà chàng chưa tắm bao giờ Ai nghe chuyện kể ngẩn ngơ cả người Sao lại không tắm cả đời Lại hay đi lại kiếm người xin ăn Đi đâu chấy rệp đầy thân Rụng rơi đầy ngõ đường gần đường xa Mùi rệp hôi thối thật là Thiên đàng ai cũng chạy xa thấy người Mấy tiên bực bội chẳng vơi Lên tâu lên nói với trời luôn luôn Trời ngồi trời cũng than phiền Thiên đàng sao có người điên như vầy Sợ nước sợ tắm từng ngày Để lại rệp chấy rơi đầy đường đi Ông trời bực bội khi nghe Ông trời khủng viá khi gọi chàng lên Khi thấy tận mắt mới tin Lên cơn lòng lợn đảo điên ầm ầm Đuổi ngay chàng xuống cõi trần Ở sông ở nước muôn năm đến giờ Ướt thân ướt sáng chiều khuya Không được lên bến lên bờ với ai Mới có chuyện kể đến nay Trong nước mới có Cá bơi đến giờ
Ngọc hoàng dạo bước rong chơi Ngắm bầy tiên nữ bay vui khắp trời Hàng ngày ngắm cũng thế thôi Hôm nay ngó xuống trần gian bao người Không biết bên đó vui không Muốn đi du lịch một lần thử xem Ngọc hoàng làm hộ chiếu luôn Làm xong hộ chiếu đi luôn xuống trần Xa đường gần mắt xa thân Đạp xe ba ngày mới tới trần gian Xuống rồi từng bước đứng tim Có tiền có bạc bán buôn đầy đường Chim gà rùa rắn có luôn Cao thấp lùn béo ngập đường ngõ đi Thiên đàng lại chẳng có gì Chỉ mâm hoa trái đôi khi rằm về Trần gian lại có tứ bề Có lẩu có rượu ngon ghê ăn vào Thịt gà cá nướng xôn xao Mỗi ngày trong bụng nao nao thêm thèm Bỗng dưng ngọc hoàng thấy buồn Thấy dân ngủ đất ngủ nền khắp nơi Ngọc hoàng chẳng nói nên lời Mua ngay hũ rượu ra ngồi gốc cây Uống hết hũ rượu ngủ ngay Chợt choàng tỉnh giấc loay hoay tiếng gì Ai ngủ mà ngáy to ghê Ngọc hoàng đứng dậy tỉ tê kiếm tìm Khi thấy ngọc hoàng đứng im Thấy bầy Nhện ngủ im lìm trên tơ Thơ thẩn một lúc nghĩ ra Tung tăng cất bước hét la về làng Tặng dân chiếc Võng ngay luôn Khỏi nằm dơ bẩn đau lưng cả ngày Thì ra từ đó đến nay Mới có chiếc Võng đêm ngày ngủ im Ngọc hoàng đứng ngó thấy mê Giờ hộ chiếu hết đạp xe đi về
Xa xưa có chuyện kể vui Câu chuyện vẫn trong lòng người nhớ ghi Một chàng béo mập gớm ghê Đi đâu thì cũng lê thê muộn màng Tánh nết thì lại rất chăm Lòng lại lương thiện quanh năm tháng ngày Người làng ai cũng nói thầm Cầu cho chàng có nhiều chân lẹ làng Hai chân chậm chạp thở than Nói tới chàng béo cả làng thấy thương Một người tánh nết hiền lương Sao to sao béo phiền từng bước đi Từng tháng ngày lễ rằm về Qua đêm chàng ngủ tỉ tê giúp chùa Chàng ngồi khấn vái đến khuya Kiếp sau đừng có béo phì như nay Nhiều chân lẹ bước từng ngày Khỏi ngồi mệt mỏi phơi thây bên đường Phật ngồi nghe thấy thêm thương Tròn xoe béo mập vấn vương thân hình Phật nghe lời khấn chàng xin Phật ngồi im lặng lim dim ngó chàng Thấy chàng quá béo tròn mang Phật mới hóa kiếp cho chàng trong đêm Thân dài ốm nhỏ dễ thương Đi qua đi lại khỏi vương mắt người Nhiều chân lanh lẹ quá vui Trở thành con rết đời đời đến nay
Hôm nay ngồi xuống thẩn thơ Ngồi đi ngồi lại nhớ ra chuyện đời Cổ tích một chuyện xa xôi Đêm nay ngồi xuống nhớ rồi đề ghi Dòng thơ in nét chuyện xưa Con Cú chăm chỉ chẳng thừa ấm an Cực khổ đói khát cả năm Ngày ngày cất tiếng lầm than với trời Chẳng được ngày nào ấm say Đói đói khát khát từ ngày sanh ra Trời trao kiếp Cú thật là Lại để cho đói bao la từng ngày Ông trời đang ngắm tiên say Chợt nghe gọi Cú lên ngay trên trời Giới thiệu cho Cú đến Mèo Học nghề học nghiệp để Mèo giúp cho Xong Cú mới xuống trần gian Tìm kiếm sư phụ lang thang khắp đường Một ngày Cú gặp bên đường Bái Mèo sư phụ nhịn nhường dạy cho Mèo mới ngồi xuống chuyện trò Ban ngày chăm chỉ chẳng thừa miếng ăn Sao Cú không kiếm ăn đêm Cú trả lời Mèo chẳng thấy đường đi Đêm tối ngó chẳng thấy gì Thấy sao đường ngõ đi về kiếm ăn Mèo nói đừng có buồn tâm Tu luyện đôi mắt thấy đêm đủ rồi Ban ngày thì nghỉ ngơi thôi Ban đêm thì mới ra ngoài kiếm ăn Kiếm đêm cũng quá ấm thân Hãy tu hãy luyện cho thành mắt tôi Khi Cú ngồi luyện xong rồi Từ đó mắt Cú thành đôi mắt mèo Trần gian có tiếng gọi kêu Mới có tên gọi Cú Mèo đến nay
thơ cổ tích truyện con Cú Mèo Viết xong 10.00 đêm 15.04.2018
Một truyện như đã trôi xa Ngồi đây viết xuống trông ra như gần Thiên đàng có trạm thời gian Một chàng nghịch ngợm lang thang khắp trời Ai nghe thì cũng buồn vơi Bao người khuyên nhủ ngập lời chẳng thay Khắp nơi với tiếng thở than Vườn hoa cũng chẳng bình an bông nào Tiếc thay hoa đẹp biết bao Mà lại tan tác từng ngày trôi sang Cây cành hoa trái muôn ngàn Rụng rơi đầy đất lang thang khắp vườn Tiên nàng quét dọn thêm buồn Đào tiên trái nhỏ rụng luôn không ngừng Tan hoang ngập phủ cả vườn Tiên nàng bật khóc xót thương cây cành Từng ngày khấn vái an lành Mà lại chỉ thấy tan tành khắp nơi Thiên đàng ngày lễ đã mời Bầy tiên khắp ngõ khắp nơi đổ về Trên bàn chẳng có trái hoa Trời ngồi trời hỏi sao ra thế này Đào tiên chẳng có sao đây Tiên nàng mới trả lời ngay tức thì Sớ tâu từng ngày viết đi Từng ngày chẳng có chuyện gì đổi thay Mà chàng quậy phá từng ngày Ông trời nghe nói im ngay tức thì Dạo này từ sáng đến khuya Mải ngắm tiên nữ đậm đìa bóng xinh Quên đọc sớ tâu ngày đêm Mới xảy ra chuyện quá buồn hôm nay Mặt trời đổi sắc đen ngay Lên cơn lòng lợn loay hoay đùng đùng Đi bắt chàng đến ngay luôn Đuổi chàng đi xuống trần gian tức thì Ngày đêm không được im ghe Phải nhảy phải nhót le te cả ngày Thì ra từ đó đến nay Trần gian mới có Khỉ đầy khắp nơi
Một nàng tiên nữ trên trời Xinh xinh đẹp sắc tiên trời đều khen Hình dáng rất là dễ thương Đi đâu thì cũng vấn vương mắt người Tiên chàng cũng ngắm chẳng vơi Những khi lễ hội bao lời nói khen Thật là duyên dáng nàng tiên Ai thấy thì cũng ưu phiền nhớ nhung Nhiều chàng muốn ngắm cho gần Sao có sắc bóng phủ thân đẹp nàng Lang thang trên cõi thiên đàng Có đâu ai hiểu một chàng nàng yêu Giấu giếm đi lại đã nhiều Làm tiên vẫn có những điều bất an Đêm đêm hay đến thăm chàng Ngàn năm tu luyện lại mang mối tình Thời gian trôi trải chẳng im Thì thầm từng tiếng của tiên trên trời Tiếng xa tiếng xấu đầy vơi Hàng ngày nghe được những lời tiên tâu Ông trời bực bội đau đầu Tẩn tẩn mát mát ngâu ngâu cả ngày Gọi ngay cặp tiên đến đây Đuổi ngay đi xuống trần gian tức thì Tiên chàng thì thành bông hoa Nàng tiên thành bướm la cà tìm bông Ngàn năm trôi trải xuôi vòng Kiếp bướm thì vẫn thăm bông đến giờ
Thơ Cổ Tích Con Bướm Và Bông Hoa Viết xong 02.04.2020
Ai đây ngồi nhớ chuyện xưa Ghi xuống cho gọn đêm thừa đọc vui Có hai cô gái tuyệt vời Xinh xinh đẹp đẹp bóng người như nhau Ai thấy thì cũng điên đầu Phân chia khó xử biết đâu tán nàng Chung màu chung cách điểm trang Không ai không lỡ không làng hai cô Nhiều người lầm lẫn cả mơ Sao mới phân được ai là chị em Một ngày trời xuống trần gian Lang thang dạo bước phố phường vui chơi Bỗng dưng trời thấy hai người Đẹp hơn tiên nữ trên trời tung bay Duyên dáng ngó đẹp thắm say Nhưng không được rõ được hay sắc nàng Ông trời nhiều tuổi ngàn năm Lại quên mang kính lăng nhăng ngắm người Nhiều tuổi mắt phải mờ thôi Biết sao phân biệt sắc người đang đi Trời đang ngắm gái tai nghe Người dân than khó phân chia sắc hình Ông trời bực bội trong tim Gái đẹp chẳng ngắm rõ hình nói sao Lòng tức lòng tối biết bao Tẩn tẩn mát mát ào ào lên cơn Muốn ngắm gái đẹp hơn tiên Mà quên mang kính đảo điên bực mình Ông trời ngồi xuống chẳng yên Biến hai nàng đó khác thân khác màu Thành Cò và Quạ ngay luôn Khỏi nghe người nói hai người giống nhau Đi đâu dù có mai sau Quạ đen cò trắng bao lâu vẫn còn Trần gian mới có hai con Quạ đen cò trắng vẫn còn đến nay
Ngồi vui ngồi viết chuyện xưa Cho bạn được đọc cũng vừa đêm nay Một chuyện cổ tích xa ngày Ngàn năm để lại đâu đây chuyện đời Một làng êm ấm xa xôi Có một cô gái tuyệt vời hiền lương Số phận lại chẳng ai thương Đi đâu thì cũng người lường gạt cô Người ghen người gả chẳng thừa Đì đâu thì cũng thiệt thua mắt người Biết sao số phận đường đời Đêm ngày chỉ biết đứng ngồi khóc than Ở nhà chẳng tránh người gian Đêm về trộm cướp tan hoang cửa nhà Mình cô buồn bã bao la Còn cô chỉ biết đến chùa cầu an Xin cho trần hết kẻ gian Đừng cho chuyện xấu lang thang đến gần Buồn sầu buồn hết cả năm Phật cũng tội nghiệp buồn tâm từng ngày Phật lên bàn với ông trời Làm sao cho hết nạn đời của cô Trời mới lén xuống đêm khuya Thấy tụi trộm cướp đong đưa quanh quần Nếu chuyện đã xảy quanh năm Biến nàng thành Nhím đầy lông quanh người Ông trời đứng ngó mỉm cười Từ ngày thành Nhím chẳng người gần cô Êm ấm đời sống đến giờ Biến thành kiếp Nhím nào ngờ ấm an
thơ cổ tích chuyện con NHÍM viết xong 11.00 đêm 09.04.2018
Thiên đàng quá rộng thênh thang Ngàn bầy tiên nữ khoe khoang sắc hình Tiên nào cũng đẹp xinh xinh Ngày ngày bay lượn linh tinh chẳng vừa Tiên chàng lén ngắm chẳng thua Ngồi nhắm một mắt cũng thừa ngồi tu Ngọc hoàng thì cũng chẳng vừa Mở cải hai mắt chẳng thừa ngắm tiên Ngàn năm trôi chảy từng rèm Sắc bóng tiên nữ quá quen từng ngày Ngắm đi ngắm lại chẳng say Ngọc hoàng ngồi xuống thở dài chẳng vui Kiếm đâu sắc bóng mới đây Thở than lẩm bẩm từng ngày chán chê Ngắm tiên thì cũng chẳng mê Ngàn năm bóng cũ lòng mê chẳng còn Hồn trôi thơ thẩn lang thang Bỗng dưng chợt nghĩ trần gian thế nào Xuống thử một lần ra sao Trần gian chắc có tiên nào đẹp hơn Ngọc hoàng lén xuống trần gian Không thấy bay lượn như tiên trên trời Đi bộ lại thấy quá vui Đoàn người đi bộ loi nhoi khắp đường Trần gian có béo có lùn Ngắm đi ngắm lại mê luôn sắc hình Bỗng dưng trời đổ mưa rầm Sao trời đang nắng ầm ầm mưa rơi Khi nắng nóng cháy thân người Bây giờ chạy trốn tơi bời tránh mưa Ngọc hoàng buồn bã chẳng vừa Sao giúp dân được nắng mưa đổ về Ông ra ngồi gốc cây đề Cơn gió thổi lá tỉ tê rụng rời Trên đầu ông đầy lá rơi Tay cầm lá xuống lòng vui không vừa Bây giờ ông mới nghĩ ra Tặng chiếc nón lá dân ta khỏi buồn Nắng mưa cũng che được luôn Nón lá mới có muôn năm đến giờ
Sat Aug 12, 2017 3:51 pm by Bounthanh Sirimoungkhoune