Diễn Đàn Văn Thơ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Văn Thơ

Giao Lưu Thơ Văn - Không Chính Trị - Tôn Giáo
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang ChủTrang Chủ  Sự kiện  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 Ấn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Hồ Xuân Thu
Vip
Vip
Hồ Xuân Thu

Tổng số bài gửi : 483
Xem : 74217
Ngày Tham Gia : 26/04/2014
Đến từ : Tp.hcm

Ấn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh.  Empty
07102018
Bài gửiẤn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh.

Ấn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh.  53e64410Ấn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh.  8a0a7210

Ấn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh.
            ...
Buổi sáng sớm, sau một đêm lo lắng , khoảng hơn bảy giờ, dù trong bụng ruột gan bồn chồn nhưng bình tĩnh, tôi tiến về chiếc bàn của tối hôm qua, vẫn không quên đưa mắt xuống bàn ghế kiếm tìm như bản năng khi đã đánh rơi vật gì đấy. Gọi  một ly cà phê sữa khi bà chủ quán ra chào hỏi khách, xung quanh cũng vài bàn nước trong tiếng nói cười của ngày chủ nhật, đi với tôi là một người bạn, anh cũng lo lắng không kém.
Khi hai ly cà phê vừa đặt xuống bàn, bà chủ quán dáng người nhỏ nhắn định bước đi thì tôi cất tiếng
- Xin lỗi chị, em có thể nói chuyện với chị một chút xíu được không , chị có thể cho em gặp cái anh tối qua ...
Tôi chưa kịp nói tiếp thì bổng chị nhanh nhẩu uyên thuyên
- Chị biết rồi, em bỏ quên cái ví chứ gì, người tối qua là ông xã của chị đó, sáng giờ chị trông quá trời quá đất , giờ gặp em chị mừng quá, nãy giờ chị nói với mấy người uống nước ở đây nè, tiền thì chị ngó vô thì không nhiều, chị có nhìn vô sơ sơ thấy giấy tờ thì quá trời quá đất còn tiền thì ít à, chưa đến một triệu nữa, ông xã chị đi về quê đám giỗ rồi nên chị cất dùm nè, em ngồi chơi đợi chị pha nước cho khách rồi chị đem ra cho em.
Chị vồn vã nói cười rồi quay đi, tôi và người bạn cảm ơn rối rít, cảm giác nặng trĩu như trút hết xuống đất, người tôi nhẹ tênh dù trước đó vài phút cơ thể như ngàn cân.

Chả là tôi về quê Trà Vinh chơi, sau một buổi tối dạo quanh thành phố, tôi cũng không quên ghé một quán ăn nhà hàng thơ mộng cạnh bờ sông, buổi tối sương se lạnh gió từ sông thổi mát vào mặt , ánh đèn quán màu sắc hoà huyện, hàng cau to xoã bóng  "tóc" với những buồng trái xanh, đỏ, và những chùm hoa cau trắng muốt hương thơm.
Tạm biệt quán trong luyến tiếc, chúng tôi quay về , nhìn đồng hồ chỉ hơn chín giờ, tôi nhã ý uống cà phê, một quán cà phê sân vườn lớn của đường Quốc lộ, chọn dãy bàn mặt tiền, những chiếc bàn ghế màu trắng xinh xắn. Khác xa sự ồn ào náo nhiệt của Saigon, Trà Vinh như cô gái đi ngủ sớm, thành phố lung linh đèn vàng, bóng nhà cao tầng, xe cộ không còn vồn vã mà êm đềm giữa màu xanh của cây. Quán rộng mênh mông cũng rực rỡ sáng đèn nhưng lặng như tờ vì đến giờ đi ngủ, chỉ duy nhất cái bàn của tôi, khách không còn ai, nhìn đồng hồ là 9 giờ 30, tôi gọi tính tiền nhưng vì ngồi ghế bìa ngoài  tôi nhanh nhẩu dành trả tiền trước người bạn. Tính tiền xong thay vì cất chiếc ví vào trong giỏ xách tôi lại để trên người, trước bụng và tiếp tục lấy bánh ngọt cho chú mèo của quán ăn. Cô  nhân viên nhỏ xinh cuối cùng cũng bước đi tòn ten chiếc ba lô đeo sau lưng. Một người đàn ông ngồi trên chiếc bàn gần đấy với ánh sáng màn hình điện thoại và tôi nghĩ chắc là quản lý của quán. Đồng hồ điểm 10 chúng tôi e ngại bước đi khi quán chẳng còn ai.

Trên đường đi sau 15 phút như có linh tính của thói quen, tôi kéo ngăn giỏ xách ra lấy điện thoại thì không thấy cái ví , tôi biết mình bị đánh rơi tại quán, và anh bạn cũng lo lắng không kém cùng tôi quay xe lại. Quán tắt đèn lạnh như tờ, chỉ còn là màn đêm héo hắt ánh đèn đường rọi vào. Không có cổng rào, người ra vô có thể thoải mái, chiếc bàn tôi ngồi trống trơn, ly tách đã dẹp, và vật cần tìm cũng không thấy, tôi tiu nghỉu bước đi và cũng không có số điện thoại của quán, tìm được số di động trên mạng thì không liên lạc được. Xe đã đặt về Saigon vào ngày mai mà tôi lại mất hết giấy tờ, lòng tôi như tơ rối buồn bã.
Một đêm trằn trọc khó ngủ, cảm giác đè nặng trong lòng, vừa nhận lại chiếc ví đầy đủ giấy tờ từ bà chủ người tôi vui sướng khôn tả. Bà chủ còn bảo tôi kiểm tra lại. Bà chủ rất vui vẻ ngồi nói chuyện cùng tôi, bà kể có một người bỏ quên cái giỏ xách trong đó có 70 triệu , nhưng hôm sau tìm đến, nhận lại tiền từ chị mà phát khóc, gửi cho chị vài trăm nghìn trả ơn nhưng chị không nhận, rồi cũng có người bỏ quên túi xách có số tiền 15 triệu, hay đánh rơi điện thoại chị điều trả lại hết, nhân viên một lần tham lam giấu luôn điện thoại khách, sau khi chị thuyết phục, cậu ta nói sự thật thì chị cho thôi việc. Chị nói là quán đề cao đạo đức đi đầu, đến nhân viên, không được tham lam, cất giấu đồ đạc của khách, và chị gửi trả lại cho biết bao nhiêu người.
Chị mộc mạc cởi mở chân tình vui vẻ , chị gửi lại ví cho tôi mà còn ngồi cùng tôi trò chuyện, dáng người nhỏ gầy nhưng trái tim chứa nhiều tình cảm dào dạt. Trời mưa lất phất chị bưng bê nước đi ngang qua còn không quên nhắc nhở tôi nép vào trong ô che đầu. Mưa rơi lạnh nhưng tim tôi ấm giữa quán rộng thênh thang, và nụ cười và sự nhiệt tình của anh bạn như thắp lửa cho tôi của ngày cuối tuần tưởng như bị đóng băng. Tôi sợ mất nhất là giấy tờ, bởi vì rất khó khăn khi làm lại, như giấy tờ xe, bằng lái, Chứng Minh Nhân Dân và các thẻ card  liên quan. Biết mình may mắn nhưng là bài học cho mình rút kinh nghiệm bởi sự hời hợt.
Nhưng từ bài học ấy tôi nhận ra vẫn còn bao la tình người giữa cái xấu xí thờ ơ lạnh lùng của xã hội, hay khi tôi bị ngã xe, bổng nhiên có người lạ cũng thản thốt dừng xe ngay để dìu tôi vào đường nhưng khi tôi định thần trong cơn đau bước đi tôi cũng không kịp nhận biết người đó là ai.

Đến Nguyễn Thị Minh Khai, P. 7 thị xã Trà Vinh chắc quán không lạ lẫm đối với người con thành phố , quán đối diện với Trung Tâm Hội Nghị và nhà khách Trà Vinh, khoảng lặng sau hàng cây , bình yên trong tên gọi và khoảnh khắc .
Đến Rita Art cảm thấy cảm tình cái tên "Art" vì nó là hình ảnh nghệ thuật của người thi sĩ hoạ sĩ trong tôi.

Trà Vinh thân thương mộng mơ, con người giàu tình cảm mộc mạc chân chất, vậy mà có những lần tôi muốn ra đi tìm nơi chân trời mới, nói như vậy nhưng mảnh đất này luôn ôm tôi vào lòng những khi tôi gục ngã, luôn có bàn tay mẹ hiền luôn che chở và nâng bước chân tôi đứng dậy, tôi quay về vì Trà Vinh quê hương, có gia đình và có người tôi yêu.
Hồ Xuân Thu.
2018
(Ảnh sưu tầm)
Về Đầu Trang Go down

 Similar topics

-
»  VĨNH BIỆT NHÀ THƠ – HỌA SĨ VŨ HỒNG QUÂN
» VĨNH BIỆT NHÀ THƠ – HỌA SĨ VŨ HỒNG QUÂN
» Phân phối nước khoáng vĩnh hảo quận 9 uy tín
» Tổng quan dự án Cát Tường Western Pearl
» Cà Phê Quán Cổ ''Rừng Trong Phố'' tại Nha Trang thật ấn tượng
Share this post on: reddit

Ấn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh. :: Comments

No Comment.
 

Ấn Tượng Về Quán Cà Phê Rita Art Trà Vinh.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Văn Thơ :: Forum :: Phòng Văn Cộng Đồng (Gửi Bài Viết)-