Hành Trình Kỷ Niệm
Quyển I : Đà Lạt Thơ
Tác Giả: Lữ Khách (Thịnh Đoàn)
Chương 2: Tình...
Kế hoạch thay đổi, dự kiến ở 20 ngày, bây giờ quyết định ở lại lâu hơn và không có ngày về cụ thể. Tham quan thì ít mà vì em thì nhiều, em có hiểu không? Đồi mộng mơ thì đẹp thật đấy, nhưng không đẹp bằng em và không mơ mộng bằng anh, em cứ vô tư hồn nhiên giới thiệu cho anh nơi này nơi khác, rồi đôi lúc vô tình bắt gặp ánh mắt anh tập trung nơi em quá nhiều, em lại thẹn thùng đỏ hồng đôi má, anh lại bối rối “Anh xin lỗi...” Vậy đấy, anh xin lỗi em hình như khắp nơi ở Đà Lạt này rồi, nơi nào chúng ta từng qua thì dường như nơi đó đều có tiếng xin lỗi của anh... Những ngày tháng nối nhau trôi qua thật nhanh, hết một tháng, anh biết nhiều hơn về em rồi, nhỏ hơn anh ba tuổi, sinh ra và lớn lên ở đây, nhà có hai chị em, chị em lớn hơn em hai tuổi, đang học ở Sài Gòn, ba mẹ em trồng vườn, đã nhiều lần được em đưa về nhà chơi, đó là một căn nhà lớn, đúng hơn nên gọi là Villa, ba mẹ em rất hiền và từ tâm, ngôi nhà này do bác chính tay thiết kế và xây dựng, tọa lạc tại phía Tây Nam thành phố, ở con đường không nhiều cũng không ít người qua lại, phía trước nhìn ra đường, con đường dẫn từ hướng Trại Mát về, từ phía Nha Trang lên, từ trung tâm thành phố ra và một con đường nữa dẫn vào khu dân cư mà anh không rõ nó đi về đâu, phía sau nhìn ra sẽ thấy núi non trùng điệp, lãng đãng sương mù, bình yên đến lạ thường, hai bác đã hỏi anh rất nhiều, cũng thương anh rất nhiều, kể cho anh nghe đủ điều về thành phố này, từ khi ba mẹ em lớn lên, những đổi thay qua từng ngày, kể về chị em, về em... Em biết không, anh nhận thấy rằng mỗi khi nói về em, hai bác rất tự hào, ánh mắt toát lên tia trìu mến không sao tả được. Anh xao động trong lòng, cô bé như em, ai mà không yêu quý, bản thân anh không phải là người xứ này, cũng không phải lập nghiệp ở xứ này, không kề cận em được, đó là một tiếc nuối....
Lại thêm một tuần nữa trôi qua, cơn mưa chiều đang hối hả kéo đến, anh vội vã phụ hai bác bê những chậu hoa Đỗ Quyên ra sau nhà hứng mưa, dắt con chó vào nhà cho khỏi ướt, chợt nhận ra anh ở đây cũng hơi lâu rồi, vậy mà chưa khi nào hai bác hỏi anh ở bao lâu, con chó becgiê dường như cũng công nhận anh là thành viên trong gia đình, nên quẫy đuôi mừng rỡ khi thấy anh đến, chứ không còn như mấy ngày trước, tuy không tỏ thái độ nhưng nhất định không cho anh đến gần? Em từ đâu chạy vội về, hốt hoảng khi thấy anh khệ nệ bưng lấy chậu hoa mai từ ngoài vào, làm anh cũng lo âu, vội hỏi em có sao không, khi biết em hỏi anh có vấn đề gì không, thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ba mẹ em cười cười bảo rằng ở nhà thì có chuyện gì được? Em nói anh không quen ướt mưa, nếu mưa thì sẽ lạnh, ba mẹ em ngạc nhiên nhìn anh hỏi phải không, anh trả lời dạ đúng mà trong lòng chợt dâng lên điều gì rất khó tả, thì ra em cũng có quan tâm về anh chứ không phải vô tình như anh nghĩ, anh tệ quá, đã nghĩ oan cho em. Điều này anh chưa từng nói qua, nên khi anh ngạc nhiên hỏi sao biết thì em nói hôm đưa em về anh lạnh tím người, cố gắng không run nhưng em thấy, mà hôm sau thì lại thấy anh quần cộc áo pull ra đường dù thời tiết còn lạnh hơn hôm trước, nên em mới biết anh ướt mưa sẽ lạnh. Hai bác đã vào nhà tự lúc nào, anh bối rồi ngượng ngùng bảo em vào nhà rồi khép cửa lại, đêm đó anh bảo anh về nhà, nhưng anh đã xuống Hồ Xuân Hương, ngồi nhấm nháp chai rượu nho Ninh Thuận mà anh gửi mua từ dưới Ninh Chữ lên, vị ngọt lịm mát vào trong cổ họng rồi vị nồng ngây ngất xông lên mũi, anh thấy mắt mình cay cay, anh biết mình không thể mất em, niềm vui mỗi ngày là có em bên cạnh anh, nhưng anh phải làm sao đây khi mảnh đất này không thuộc về anh, anh còn phải về với gia đình, về với ba mẹ, với công việc còn đang dang dở, nếu muốn ở lại đây cũng phải giải quyết xong tất cả, ít gì cũng ba năm, liệu ba năm đằng đẵng đó em có chờ được không, trong khi bây giờ em cũng còn nhỏ, người ta hay nói xa mặt thì cách lòng, mà cho dù có được anh lại cũng không nỡ để em mòn mỏi đợi chờ như vậy, bắt em rời xa nơi này thì không được, vì nơi này là của em, hai bác cần em cũng như anh cần em. Anh phải làm sao, làm sao đây? Vị mặn trên môi, vị đắng trong lòng, vị cay trong cuống họng, trên đôi mắt, thôi thì anh đừng nói, đừng cho em biết gì cả, đừng thổ lộ lòng mình, rời xa nơi này đi, tình cảm mới nhen nhúm sẽ mau chóng lãng quên trong em thôi, như vậy em mới có được hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải do anh mang lại, định mệnh cho mình gặp nhau, có lẽ là cho chúng ta ngày sau nhung nhớ, em sẽ nhớ đã từng có một lữ khách như thế xuất hiện, anh sẽ nhớ có một thiên thần như thế xuất hiện trong cuộc đời anh, phải không em?
_________________
Lữ Khách