"Em à, khi anh viết lên đây những dòng tâm sự này, nghĩa là anh chưa có giây phút nào lãng quên được em như lời anh đã hứa. Hôm rồi anh lại đi phượt cùng mọi người, khi nghe đến lịch trình có qua Đà Lạt, anh lại đổi ý, vì anh chợt chạnh lòng, anh sợ những dòng kỷ niệm sẽ lại trào dâng trong anh mà anh thì bất lực không sao ngăn nổi. Nhưng rồi cuối cùng anh cũng nhận lời, anh muốn xem thử bản thân mình còn nhớ em nhiều như thế nào, còn có rung động với hàng cây xanh màu lá trong cái lạnh tê lòng? Để rồi cuối cùng, khi về, anh lại ngồi viết những dòng này, những dòng hồi tưởng cho em, cho anh, cho chúng mình, có cay đắng quá không em?
Đặt chân đến Đà Lạt, là lúc mây mù kéo về phả vào người lạnh buốt, đã không còn em cười tươi khoe hàm răng trắng muốt, đều như những hạt bắp khen anh chịu lạnh giỏi, rồi cơn mưa chiều ập đến, vội vàng, xốn xang, hai xe lao nhanh lên triền dốc, ngược lên rừng thông bạt ngàn lá gió đang rũ mình dưới mưa để vào lán trại của công nhân trú mưa nhờ, đứng dưới mái nhà nghe mọi người cười nói, anh chợt thấy khóe mắt mình cay nồng em ạ, cố gắng lắm anh mới giữ được bình tĩnh, và mặc áo mưa băng rừng thông ngược về trung tâm Đà Lạt cho kịp tối, không còn cố đợi cơn mưa dứt, ngắm thành phố chìm dưới sương mù, chìm trong hơi nước và những hạt mưa còn vương lại trên phiến lá một buổi chiều tà. Em đến bên anh thật bất ngờ, cho anh yêu thêm cuộc sống này, rồi đi cũng vội vã, để lại những đau thương mất mát cho anh gặm nhấm từng ngày...
Ba người, hai xe, đi về đường 30/4 thuê khách sạn nghỉ, anh vừa chạy vừa run, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, mặn chát trên khóe môi. Em cũng biết anh mà, thấm nước vào người thì trời có nóng cũng thấy lạnh, mà thật sự lúc đó anh cũng không biết anh lạnh vì mưa hay anh lạnh trong lòng, một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi đi ngang qua ngôi nhà đó, đúng hơn là căn villa đó – nơi đầy ắp kỷ niệm của anh và người con gái dĩ vãng – là em. Em đã từng nói sẽ bên cạnh anh, đi cũng anh hết quãng đường đời, khi nào anh chán thì em sẽ rời xa anh, vậy hôm nay em có thấy anh không, em có theo cạnh anh không? Anh chưa hề chán em một phút một giây nào mà, sao em vội vã như thế? Đi ngang qua ngôi nhà đó, có vách tường loang lổ màu rêu phong, mái ngói đỏ au vì thấm đẫm nước mưa, anh không dám ngoảnh nhìn lại, anh không đủ can đảm, bất lực...
Chiều nay trời mưa, chắc mưa cho riêng anh, vì đây là cơn mưa trái mùa, hiếm hoi. Mưa như muốn xóa sạch kỷ niệm, hay mưa khơi gợi lại kỷ niệm ta từng có? Anh vẫn nhớ lần đầu anh gặp em cũng là trong cơn mưa đầu tháng mười này, ừ, nhanh thật, mới đó mà đã mấy mùa trôi qua, cũng là mấy năm anh chạy trốn chính mình. Chạy trốn người con gái trong tâm tưởng áo hồng phai bên vườn hoa mua tím ngắt, chạy trốn hàng đỗ quyên đỏ cam óng ánh bên nụ cười sáng lóa, chạy trốn ánh mắt thơ ngây và đôi gò má bầu bĩnh, của riêng anh, phải, của riêng anh thôi..."
Hành Trình Kỷ Niệm là tác phẩm viết theo thể hồi ký, đi qua những thăng trầm cảm xúc, những tình huống từng trải trong tình yêu, cho người đọc những cung bậc thăng hoa chân thật nhất, mời các bạn đón đọc.
P/s: Còn nhiều lỗi nên quý vị vui lòng bỏ qua, vì tác phẩm này chỉ dựa theo những cảm xúc riêng của tác giả, chưa từng trải mối tình nào nên có thể không thật lắm
Ngoài ra, khi viết tác phẩm này tác giả cũng muốn gửi tới các bạn độc giả những cảnh đẹp của non nước quê nhà chúng ta. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ tác giả.
_________________
Lữ Khách
Wed Nov 11, 2015 10:42 pm by Ngọc Diệp