Lưu lại gì bên bờ nhiều hoang vắng
Mà đánh thức giọt đắng tận tâm cang
Đàn reo rắc hồn mơ đầy bàng hoàng
Tiếng tiêu sầu ngổn ngang từng cung bật
Chuyển mạch lòng điệu nam ai quặng thắt
Luồng sóng bạc lời hát trong canh thâu
Mãi nuối tiếc cố nếu bóng nhạt màu
Ánh ngã nghiêng trăng sầu vơi đâu nữa
Ngọn gió lùa se lạnh dạ chất chứa
Giọt tương tư vẫn chưa chịu mờ phai
Ủ mộng ảo tâm khảm thêm ưu hoài
Tia lửa nhỏ khơi lại nơi trí não
Giọt trong tim hay trời đang giông bão
Dạ bồi hồi ai tháo gút yêu xưa
Cho thân coi bớt tiếc kỷ niệm thừa
Vụt biến mất như vừa nơi giấc điệp.