Đêm tĩnh mịch, long lanh vầng trăng sáng Trải khung trời sưởi ấm mộng hồn yêu Thưởng nguyệt lầu hiu hiu làn gió gợn Tấc lòng ta xúc động biết bao nhiêu,
Nàng hãy nhìn kia! Liêu xiêu bóng tối Mãi chập chờn phủ lối, lắc lư đưa Bởi thỉnh thoảng từ xa cơn lộng thổi Ngọn vô tình lướt vội những lần qua
Biển cuộc đời trùm bao la thăm thẳm Nhấp nhô luồng kéo nắm cứ liên miên Kiếp con người như cánh thuyền thầm lặng Luôn chực hờ bị cuốn quấn ngả nghiêng...
Đàn Harpe đây chàng! Chàng hãy tựa đi Rồi lảy điệp "thầm thì bao thương nhớ" Thiếp sẽ hát, hát lời thơ vạn kỷ Ru êm đềm "thủ thỉ bện đường tơ"
Trước cảnh thế, thẫn thờ treo suối biếc Từng bao lần da diết, nghẹn buồng tim Thiếp yêu chàng, yêu ánh hiền trong mắt Yêu vẫy vùng bát ngát một loài chim
Giữa sấm sét vang rền giăng khắp nẻo Mây đẩy đùn vắt vẻo cõi không trung Chí kiên định, nghĩa hùng anh chẳng thiếu Bước vững vàng, khéo léo lẹ làng vung
Thiếp yêu say tâm hồn dào dạt sóng Quên thân mình, mang áo ấm tặng ai Để khuya lạnh, lạnh ngồi ôm quạnh bóng Buốt co ro, chầm chậm tự bàn tay...
06/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Wed Dec 15, 2021 10:55 am; sửa lần 2.
Aither chàng ơi!...Chàng đã đi rồi Bỏ lại thiếp ngậm ngùi ôm xác lạnh Với cõi lòng đau thương sâu ngút tận Chất ngất niềm phẫn hận chuyện can qua,
Kể từ đây thắm thiết mối tình ta Theo nước lũ cuốn xa vào diệu vợi Sẽ không còn tháng năm thao thức đợi Hết canh dài rười rượi, nghẹn mây sương
Chẳng chiều chiều man mác hướng về phương Hình yêu dấu chập chờn trong ánh mắt Vườn thượng uyển bốn bề thành tẻ nhạt Phủ bao trùm khao khát tợ như chim...
Aither chàng ơi! Duyên đà tan vỡ Cảm hứng gì sống ở chốn phù sinh Dẫu uy quyền cai trị khắp muôn dân Dẫu điện ngọc cung vàng son nhung lụa...
Chỉ xích chặt linh hồn băng muôn thuở Thắt thẻo sầu, vàng võ, vấn vương Ai Dưới khung trời ảm đạm gió heo may Từng giây phút ngọn lay cành lả tả...
Sáng hôm nay trước quan thần, tướng sĩ Bục ngai rồng lặng lẽ nỗi buồn, vui Trang kiều diễm, tài trí cũng hơn người Muội Vương Nữ được truyền ngôi thay thế...
Hang mê cung, ngày đêm bên vách đá Chuyện hồng trần gác bỏ, toạ thiền tâm Bóng thời gian chầm chậm...mấy nghìn năm Đạt chánh quả...cung đàn xưa nối lại...
13/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Wed Dec 15, 2021 11:55 am; sửa lần 2.
Aither chàng ạ! Đằng kia! Chàng có thấy Dãy phiến xanh nhấp nháy dạ vầng trăng Lối vào hang thạch động dưới sương làn Nơi thiếp đã ba ngàn năm khổ hạnh,
Chung ngọc tửu này thiếp mời chàng cạn Rồi theo em tường tận những sự tình Đâu gieo sầu ngút tận thuở phù sinh Đâu khói lửa đoạn đành gây tan vỡ...
Lần bước thẳng ngoằn ngoèo trăm ngách ngõ Ghé dừng chân trước cửa đá im lìm Nàng vói tay nhấn mạnh chốt kề bên Tiếng động nhẹ trỗi lên vài rin rít
Chiếc quan tài thủy tinh màu trong vắt Nằm lặng yên nhắm mắt, xác của ai? Mà từ nét mặt đến cả hình hài Đều giống hệt ta đây nào có khác
Dòng châu lệ, nghẹn ngào rơi lả tả Sophia Loren khẽ gật...đấy là chàng Lẫm liệt Tướng Quân, chí cả can trường Giữa chiến trận trúng tên thù tử biệt...
Niềm xúc cảm cứ trào tuôn da diết Nỗi ngỡ ngàng mới biết chuyện tiền duyên Để thời gian đăng đẳng điệp cung đàn Chìm tĩnh mịch, võ vàng treo giá buốt
Nàng vẫn đợi, vẫn âm thầm như nước Lững lờ trôi xuôi ngược sớm chiều hôm Dẫu mênh mông, sóng gió vỗ dập dồn Nghĩa bất diệt luân tròn không thay đổi...
14/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Fri Dec 10, 2021 10:39 am; sửa lần 1.
TÁI NGỘ DUYÊN TIỀN KIẾP (56) “Thao thức bâng khuâng” Thời gian thoáng chốc qua nhanh Vườn thơ mấy độ cây cành nở hoa Hừng đông, đứng bóng, chiều tà… Vòng xoay vũ trụ cứ mà lờ trôi… Nửa năm ấm áp đầy vơi Hương tình ngây ngất, nhẹ bơi ngút ngàn Trăng thanh toả sáng không tầng Tửu hồng, mật ngọt muôn phần đắm say… Bữa nay lặng lẽ nhìn “Ai” Trầm ngâm đứng đó, thở dài vọng phương Long lanh đọng ánh thu buồn Nàng nghe nhoi nhói gợn luồng trong tim Chàng ơi! Có phải hồi đêm Thiếp lời bộc bạch nỗi niềm nghĩ suy Khiến chàng thao thức sầu bi Trước dòng nhân thế, những gì éo le? Yêu dấu ạ! Cõi lòng ta Vẫn luôn ấp ủ đậm đà duyên tơ Nhưng sao cứ mãi vật vờ Ảnh hình cha mẹ, bến bờ núi sông… Nàng giờ đã vượt phù vân Đến nơi vĩnh cửu, ba sinh tách rời Còn đây luẩn quẩn kiếp người Xuôi theo tạo hoá, luân hồi triền miên Muốn về cảnh giới thiên tiên Vào lửa tam muội, đôi mình quyện thân Thế là một sớm trần gian Ân sâu nghĩa nặng, ngỡ ngàng tái tê… 17/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Sun Aug 21, 2022 1:27 am; sửa lần 3.
TÁI NGỘ DUYÊN TIỀN KIẾP (57) “Nỗi lòng đưa tiễn” Dở dang biển hẹn non thề Linh thiêng dẫn bước nẻo về hôm nay Cho hương lửa ái nồng say Rượu bầu lưng túi tràn đầy gió trăng… Thế nhưng trắc trở cung đàn Trần gian kết tụ vô vàn luyến thương Công cha nghĩa mẹ sớm hôm Ngọn rau tấc đất núi sông thâm tình Làm sao có thể riêng mình Vô tư hưởng phúc chẳng màng ân sâu Thôi thì chàng hãy quay đầu Thẳng nơi xứ sở, giải sầu trớ trêu Thiếp yêu! Yêu biết bao nhiêu Từ thời thăm thẳm dập dìu mây trôi Từ khi chàng nói, chàng cười Khiến hồn trinh nữ đầy vơi nỗi niềm… Giờ đành tạm gác lương duyên Tặng chàng huyền diệu sợi chuyền ẩn trong Một câu niệm chú thần thông Đưa chàng trở lại bến lòng đôi ta, Mai hồi đáo, chốn quê nhà Mong toàn tâm ý để mà sống vui Ở đây khép cửa cung ngôi Âm thầm thiếp đợi bóng người hoàng hôn Hang sâu giá lạnh cô đơn Biết bao khổ hạnh mấy ngàn năm qua Ráng thêm chút vạt nắng tà Năm mươi năm nữa “chỉ là lần hai”… 18/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Sun Aug 21, 2022 1:28 am; sửa lần 3.
TÁI NGỘ DUYÊN TIỀN KIẾP (58) “Niềm đau giã biệt” Sophia Loren nàng hỡi! Giờ ly biệt Ta nghe lòng da diết biết bao nhiêu Kể từ nay ngàn yêu đương tha thiết Cũng cam đành bóng chiếc với cô liêu, Đâu hừng đông thật nhiều khơi ý sống Đâu xế tà lồng lộng thổi mơn man Đâu đêm thanh mơ màng truyền hơi ấm Đâu canh trường say đắm dạ lâng lâng… Chỉ còn lại không gian bầu tĩnh mịch Điệp âm sầu rả rích quyện mây sương Nỗi chơ vơ ôm buồn đau nén chặt Đăng đẳng dài man mác hướng về phương… Mười năm…mấy mươi năm…ôi! Vời vợi Kẻ âm thầm ngõ lối ngóng hoàng hôn Người đóng cửa tâm hồn kiên nhẫn đợi Luyến lưu tình, rười rượi cứ từng cơn… Nhiều nhiều lắm chập chờn trong khoé mắt Lá thu vàng rải rác, ngọn đong đưa Bao xác lá la đà trên mặt đất Là bấy lần rung lắc, vọng trời xa Nàng thui thủi, ngân nga chìm quạnh quẽ Ta độc hành lặng lẽ dưới tà huy Niềm vương vấn, thầm thì khơi ánh lệ Theo gió lùa, nhè nhẹ vuốt bờ mi… Tạm biệt nhau, hẹn thề luôn ấp ủ Biết rồi đây trăn trở có triền miên Dòng ngăn cách đôi miền muôn nhung nhớ Sớm tối chiều vò võ quấn con tim… 19/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Sun Aug 21, 2022 1:28 am; sửa lần 4.
TÁI NGỘ DUYÊN TIỀN KIẾP (59) “Lẳng lặng…bóng ông già…” Cố nén nỗi buồn thương, chàng trở lại Cõi dương trần sớm tối cuộc nhân sinh Đành gửi gắm mối tình chung vạn kỷ Để suốt đời âm ỉ mãi con tim… Thủ đô Washington DC, lần tìm bè bạn Thuở năm nào lâm nạn bởi cuồng phong Gặp gỡ đủ, mười năm* như gió thoảng Kẻ lên cao, người chuyển hướng xuôi dòng Cố xoay xở việc làm chừng vài bữa Sáng hôm kia gặp chỗ hợp tay nghề Từ dạo đó yên bề theo hai buổi Nẻo dặm trường lui tới, bước chân đi Niềm thao thức những gì nơi thực tại Chỉ gom tròn ở mỗi một mối lo Là phụng dưỡng Mẹ Cha cho thật tốt Cùng ngọn rau tấc đất, nghĩa Sơn Hà… Cánh thời gian trôi qua trong lặng lẽ Mới đó mà ráng xế phủ đầu non Năm mươi năm! Ôi! Bánh tròn lăn lẹ Biết bao lần thương nhớ “mảnh trăng son” Ngày thui thủi tìm quên, vui bổn phận Đêm sương mờ, vương vấn gợn ngàn đau Có lắm lúc muốn gác sầu, hụt hẫng Niệm câu thần vượt tận trở về nhau Nhưng trách nhiệm, ân sâu chưa vẹn đáp Phải cam lòng đối mặt với thu đưa… Giờ chầm chậm ráng tà loang nhạt ánh Dưới hoàng hôn, lẳng lặng…bóng ông già… *Cõi trần 20/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Sun Aug 21, 2022 1:29 am; sửa lần 3.
TÁI NGỘ DUYÊN TIỀN KIẾP (60) “Uyên Ương sum họp” Nay Cha Mẹ đã ra người thiên cổ Nghĩa ân tình đây đó cũng tròn vuông Chỉ còn kia con đường xưa thân ái Thảnh thơi lòng trả lại kiếp phù vân… Niềm lưu luyến, gợn buồn treo ráng xế Lần cuối cùng, ánh lệ thoảng lung lay Ngàn kỷ niệm chuỗi ngày nơi cõi thế Gói tấc lòng, cất kỹ ở trong đây… Sợi huyền diệu, lần tay khui ngọc bích Nhẩm câu thần, khẽ đọc, nhắm lim dim Bỗng loé sáng…lâng lâng vào xa tít… Giật ngang mình, chạm đất nhẹ êm êm Mở đôi mắt nhìn quanh, hồn dào dạt Ồ cũng nầy! Cảnh vật thuở năm nao Vẫn lủng lẳng mời chào ngay trước mặt Vẫn kim cương vách đá dạ vì sao… Aither chàng!…Sophia Loren nàng!… Ngọt ngào, mừng rỡ…trút bầu tâm sự Chàng đi rồi lối ngõ quạnh cô liêu Ngày trồng trọt, dệt thêu tìm khuây khoả Khuya toạ thiền êm ả giải đìu hiu Có những buổi chim kêu ngoài thạch động Thiếp ngỡ là ảnh bóng của người xưa Nhớ bến nước, đò đưa, dòng sông mộng Sớm quay về sưởi ấm bản tình ca Vội vã bước lẹ, phập phồng hồi hộp Nhịp tuôn trào, dồn dập giữa con tim Nhưng bốn phía vẫn im lìm muôn thuở Thắt thẻo lòng bất chợt muốn thành chim Những canh thâu nghe sương rơi tí tách Tím u hoài héo hắt quấn tâm tư Bầu cô tịch lờ mờ, tia rung lắc Ảnh hình chàng phảng phất cận chơ vơ Khiến giây phút thẫn thờ bên giá lạnh Nghe nỗi niềm canh cánh gợn làn đau Lời giã biệt hẹn năm nào vụt đến Giúp phôi pha hụt hẫng, vững chờ nhau… Ôi! Thắm thiết biết bao! Tình yêu hỡi Hãy khóc nhiều và nói nữa đi Thương Cho đăng đẳng tơ vương sầu ngóng đợi Kể từ nay theo gió giạt về phương Còn ở ta! Thênh thang dường luôn mãi Lá khô vàng, cỏ cháy, bước chân thu Đường trống vắng mịt mù, rơi rụng rải Mặc héo tàn phơi trải, cứ vi vu Chiều xong việc, nghĩ gì? Ơ không biết Chỉ có nghe rỉ rả, quả trào tuôn Hàng me đổ, hàn sương đeo lấm tấm Bấy nhiêu sương chắc chẳng trội hơn buồn Khuya lành lạnh, ngọn luồn xuyên kẻ lá Điệp âm vang lã chã, nhánh cành khua Trăn trở giấc thấy người xưa trước gió Ảnh chập chờn đứng đó giữa cơn mưa… Nhiều! Nhiều lắm nàng ạ! Dòng năm tháng Chạnh bâng khuâng, vương vấn cứ triền miên Lởn vởn ngần ấy, liền theo chuỗi sống Đáo tới lui như sóng vỗ mạn thuyền… Thiếp cảm thấu cung đàn khơi ý nhạc Giữa mịt mờ, man mác vọng hồi chuông Niềm cảm xúc muốn ngân nga tiếng hát Làm sao khi, phím lạc với tơ chùng… Đây hồng tửu, dành mừng ngày sum họp Rót mời chàng thưởng thức vị nồng men Tẩy phong trần, nhọc nhằn, bao khắc khoải Rồi cùng nhau chút nữa dưới trăng đêm Lửa tam muội diệu huyền từ thân thiếp Xoá già nua, cát bụi kiếp nhân sinh Biến chàng lại nguyên hình thời xuân trẻ Bến sông trăng vạn kỷ, nối duyên tình… Kha! kha! kha! Bồng bềnh trôi lờ lững Đưa hồn ta vào cảnh giới thiên thai Mấy nghìn năm! Ôi dài! Dài đăng đẳng Dây tơ hồng nằm sẵn ở bàn tay Thế mà nỡ đọa đày theo mệnh số Đoá trăng vàng ánh tỏ khuất bờ tre Đêm lấp lánh chỉ lập loè khung cửa Để canh trường vò võ hướng trời xa Sophia Loren Nàng ạ! Đậm đà tha thiết Nghĩa đá vàng son sắt bạn tình chung Khiến lòng ta cảm rung tràn da diết Nguyện rồi đây bù đắp đủ cho em… Nóng hừng hực bốc lên từ vóc ngọc Chuyển cao dần thoáng chốc rực hào quang Chẳng một chút tần ngần, thong thả bước Mặc đớn đau, thịt tróc, lóng xương tàn… Gió thổi mạnh, không gian vờn sấm sét Đôi bóng hồn quyện chặt, nhẹ nhàng bay Bầu nhấp nháy, lắt lay hàng chớp loé Phút tiễn chào, nhỏ lệ những vầng mây… Ai hiểu được! Tràn đầy hoa thắm nở Buổi xuân vườn rực rỡ trải mênh mông Có phải chăng suốt đông bền chịu buốt Mới hôm nay lả lướt toả hương nồng. 23/09/2020 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
-Hết-
Quay lưng dẫm bóng nhạt chiều Cành khô phiến rụng, tiêu điều xác xơ Nhờ ai tôi biết làm thơ Vì ai năm tháng thẫn thờ gió trăng…
Được sửa bởi Nguyễn Thành Sáng ngày Sun Aug 21, 2022 1:30 am; sửa lần 3.
Sat Sep 26, 2020 2:39 pm by Nguyễn Thành Sáng