Dậy đi em!
Dậy để yêu tấm thâm ngọc ngà cha mẹ nâng niu,
dậy nhìn xem giọt sương long lanh trên chồi non vừa hé
bão tan rồi, nhịp sống lại sinh sôi.
Dậy đi em!
Hạt nắng vàng vừa rơi bên cửa,
xóa hết đi, dấu vết của cơn bão đêm qua.
Dậy mở đôi mắt tròn xinh nhìn màu hoa nở,
cũng đã khô rồi, giọt lệ của khổ đau.
Dậy nha em!
Nở nụ cười tô thắm môi duyên,
đừng mãi lang thang những tháng ngày xưa cũ.
Dậy,
Chải lại mái tóc rối bời vật vã giữa cơn mê,
dậy mà nghe tiếng chim vui ngày mới.
Dậy thôi em!
Gió khẽ vờn, làn da mềm đôi má,
ngồi trước gương, khuôn mặt đã xơ xác bao ngày.
Dậy,
Rời chiếc giường nơi giấc mộng quẩn quanh,
ra ngoài kia đồng xanh hương cây cỏ,
đừng ngủ vùi vì điều đó nữa,
Dậy thôi em!
Wed Apr 20, 2016 9:32 am by Hồ Xuân Thu