NgNgHai Thành Viên Đồng
Tổng số bài gửi : 10 Xem : 61870 Ngày Tham Gia : 05/06/2016
| | Bài cảm nhận cho Thi Tuyển: Nỗi nhớ một vần thơ | |
Bài cảm nhận cho Thi tập: Nỗi Nhớ - Một Vần Thơ (Thi nữ - ca sĩ Hoài Hương - Cali...)Bìa Thi tập (NNH thiết kế và trình bày) Có lẽ trong đời tôi mỗi khi đặt bút viết về cho một ai đó thì đương nhiên phải có một chút Cảm xúc nào đó – bất kể cho những con người Thi nhân, Nhạc sĩ, và ngay cả những người với cái nghiệp cầm bút như chúng tôi... Nhưng ở đây – ngày hôm nay khi chúng tôi đặt bút và viết về cho Thi nữ, Ca sĩ Hoài Hương, có lẽ trong chúng tôi đã có những niềm cảm xúc khác lạ...
Với người thi nữ HoàiHương, cũng như đã đôi lần chúng tôi đã nghe qua một vài bản tình khúc mà chúng tôi hân hạnh được nghe qua giọng ca HoàiHương, có lẽ cũng phải còn nhiều người nữa cũng có những cảm nhận như chúng tôi khi HoàiHương đã cất lên một hai câu đầu... Với sự sở hữu một giọng ca truyền cảm và lôi cuốn người nghe vào một bản nhạc nào đó, có lẽ tất cả những tâm tư sâu lắng nhất của lòng mình mà HoàiHương đã truyền tải lên hết trong những bản nhạc và đã làm cho người nghe những cảm giác lay động lòng mình, để rồi ngoài cái sự tôn vinh lên giọng ca của chị, mà còn làm tăng phần giá trị của những bản tình ca đó – nhưng đó là vấn đề cuốn hút của lĩnh vực ca nhạc, còn về lĩnh vực thi ca, có lẽ cũng giống như bao nhiêu con người thi nữ và thi nhân khác mà chúng tôi cũng đã hân hạnh tiếp xúc và chuyện trò... Cho dù cách xa nhau nữa vòng trái đất, chỉ được chuyện trò qua điện thoại và những cuộc nói chuyện kéo dài mãi thời gian với những chuyện phiếm, và nhân đó – chị cũng đã dành cho chúng tôi một cuộc phỏng vấn mini... để từ đó chúng tôi đã biết thêm về cho người thi nữ ca sĩ HoàiHương...
Thi nữ - ca sĩ Hoài Hương
Hôm nay qua những vần thơ của chị, mà chúng tôi được chiêm ngưỡng cũng như biết bao nhiêu nhà thơ khác mà chúng tôi một khi vinh dự được ngõ lời mời để viết bài.... Thì có lẽ người thi nữ HoàiHương rất khác hẵn với những nhà thơ khác, ở đây- HoàiHương ngoài việc trổ nhiều tâm tư của mình vào những vần thơ – bởi vì chị còn là một ca sĩ – con người nghệ sĩ HoàiHương vẫn luôn bận rộn với những công việc chuyên môn, vì thế số lượng thi phẩm của chị cũng không được nhiều lắm, nhưng có lẽ khi viết lên bài nào – thì người thi nữ đã trút hết vào trong thơ với những nỗi niềm của chính mình, chính cuộc đời không mấy vui nhiều của mình.... đã vô tình đi vào trong thơ ca như thế... Chắc hẵn những nỗi xót xa ấy chị cũng đã gửi gắm vào chốn mê cung của tâm hồn mình một chút sâu lắng nào mà đôi khi lời ca tiếng hát cũng chưa đủ để diễn tả cho hết với những nỗi lòng của mình...
Đã mấy năm rồi không gặp nhau Lệ đâu như suối bỗng chan hòa Em vẫn yêu anh từ thưở ấy Trăm năm tạc đã khó phai nhòa (Tưởng mình đã quên).
Nếu cuộc tình ấy đã chia xa, thì có lẽ nỗi buồn ấy còn cứ mãi đọng lại – nếu cuộc tình mang những niềm đau man mác, thì những vần thơ đã nói lên giùm cho HoàiHương những sâu lắng của nỗi lòng – Thi ca và tình khúc – có lẽ hai trạng thái cứ mãi hòa quyện nhau trong chị xen lẫn với cuộc sống hôm nay... Và đôi khi trong nỗi buồn ấy, chị vẫn còn có những lời nguyện xin, những ước mơ nho nhỏ của lòng mình, chỉ cần xin ai đó “một nụ cười”
Cho em xin một nụ cười Để em Rãi nắng lên đời nha anh Nhớ cho Em xin nụ hôn Để em Vẫn thấy có anh bên đời Và cho em Chút mặn nồng Để em Vẫn nhớ có người yêu em. (Cho em anh nhé).
Có lẽ trong cái “khát khao” ấy mà con người nữ nghệ sĩ Hoài Hương cứ mãi còn ước mơ xa, ước mơ cho mình như một định mệnh cầu xin Thượng Đế sẽ an bài cho mình – Giấc mơ và Ôm hôn – có lẽ niềm khát khao trong bất cứ câu chuyện tình nào mà con người của mỗi chúng ta cần phải có – không phải chị là một con người nhiều khuyết điểm – nhưng ở đây với tính chất bộc lộ qua bài thơ Cho Em Anh Nhé – có lẽ thì ngay với chúng ta – một khi say đắm một hạnh phúc trong tình yêu, có lẽ ai ai cũng mơ tưởng chứ không riêng gì chị Thi nữ HoàiHương, chúng tôi muốn đề cập đây là một niềm hạnh phúc vốn có của tính chất tình yêu... mà HoàiHương là một nhân tố tiêu biểu đã đem vào lời thơ những thiết tha như thế....
Trong bất cứ chuyện tình nào – đương nhiên cũng có lắm những nỗi truân chuyên, dở dang - ở đây với người thi nữ HoàiHương của chúng ta, nếu nhìn từ những hạt mưa đêm cũng như biết bao tâm hồn khác đang dày đặc với những chuyện tình buồn với những đêm mưa – mà những cơn mưa nơi xứ người, thì nỗi buồn không biết sẽ gác về đâu ? Nhìn mưa rơi không phải trên chính quê nhà của mình... mà lại chính ngay trên đất khách của miền viễn xứ xa xôi nào đó, cho dù ở đó vẫn có nắng rơi, vẫn có những hạt mưa, vẫn có những cơn gió thổi, có những áng mây bay, nhưng tất cả đều chỉ là trên đất khách – không giống như quê nhà miền Trung của chị hay là của những người như chúng tôi... là những con người của miền Trung quê nhà ruột thịt... HoàiHương cũng như chúng tôi vậy – hay là với những người con quê Mẹ xa quê hương, vẫn luôn mang trong lòng những nỗi buồn man mác... khó tả, khó nói, cái mưa cái nắng của miền Trung quê nhà không như cái mưa và nắng của miền Cali xa xôi, mà cái gió của miền Trung với những ngọn gió nồm – gió Lào thổi về nghe ran rát trên mặt – thế mới biết quê nhà là một cái gì đó cao cả và thiêng liêng... và những đêm trên gác nhỏ căn biệt thự sang trọng của nữ Ca sĩ HoàiHương sau mỗi đêm diễn về... Chị đã nghe rõ từng tiếng mưa rơi, từng cơn gió lùa qua khe cửa – để thấy được cái lành lạnh căm da thịt mà nhớ về cho quê nhà của mình...
Ngoài kia mưa đang rơi Tình ơi sao chơi vơi Người ơi ! Nơi phương nao Tình tôi như trăng sao Cao vời vợi Từng đêm trong chiêm bao Vòng tay nghe xanh xao Tìm nhau trong thương đau Khi tình xa ngút ngàn (Đêm mưa).
Được hân hạnh một lần nhìn qua những thi phẩm của chị HoàiHương một con người đầy đủ với ngôn từ nghệ sĩ qua những thi ca và những tình khúc, có lẽ ai đã được nghe qua bản nhạc: Nữa Hồn Thương Đau sáng tác của Phạm Đình Chương với giọng ca của chị, chắc hẵn chúng ta cũng đã nghe được tiếng lòng nức nở của danh ca HoàiHương một đêm mưa nào đó tại Phòng trà ca nhạc trên sân khấu Tarlego (California) lúc đó chắc hẵn chúng ta sẽ cảm nhận được tiếng lòng nức nở của chị - và trong cuộc trò chuyện qua điện thoại – giọng chị chậm rãi, từ tốn là: sau khi bản nhạc vừa chấm dứt – bước xuống sân khấu chị HoàiHương đã khóc. . . và chúng tôi nhân đây không muốn nhắc lại những giọt lệ của chị đã mấy lần rơi trên mảnh đất xứ người để xót thương cho cuộc tình và nỗi nhớ quê nhà của chị . . . .
Ngày hôm nay khi chúng tôi đang viết về cho chị HoàiHương với những dòng chữ mang đầy nỗi tâm sự khắc khoải này thì mùa Xuân cũng đang tràn về trên quê mẹ Việt nam, từ đó chúng tôi còn nhớ qua lời dặn của chị là: Thôi – anh ơi đừng viết nữa làm gì, toàn là những chuổi ngày buồn thôi – mang nhiều nỗi sầu khắc khoải thôi mà viết làm gì – nhưng chúng tôi như đã hứa với chị là: Chị cứ yên tâm – chúng tôi sẽ thực hiện cho chị.... Và từ đó trong ánh nắng Xuân trước thềm hoa muôn sắc màu ngoài những con phố tại Cali gần Trung tâm Phước Lộc Thọ... có lẽ chị cũng đã cảm xúc được cho mình khi mùa Xuân đang về trên khắp mọi miền kể cả trên đất khách... Từ đó gợi lên trong chị một chút nào đó bâng khuâng rung cảm của lòng mình... và chị đã gửi cho chúng tôi một vài thi phẩm Mừng Xuân đang về - như chị đã hòa cùng với thiên nhiên, Trời đất và ngay cả nỗi lòng người xa xứ một chút nắng Xuân nào đó bên thềm hoa để chị quên đi những nỗi sầu nhân thế hôm nay...
Xuân đến bên thềm rồi đó anh Thân em tội lắm lại không nhà Thôi nhé cho em vào ngủ đậu Ở trong trái tim anh nhé Mở cưa Mở cửa ra đi anh Kéo em đang lạnh giá Nhớ giấu kỹ nha anh Không nói với ai hết Dù là con chim nhỏ Hay cả với nàng Xuân Để em anh yên ngủ Trong trái tim anh nhé. (Xuân về rồi đó anh).
Hoài Hương trong một bản tình ca và một lần diễn ngâm một thi phẩm tại sân khấu phòng trà Ca nhạc.
Có lẽ trong ánh nắng Xuân trên vùng đất Cali – chị vẫn còn muốn ru tình cho mình trong một tình khúc của cõi lòng với câu chuyện tình dở dang, nhưng ai là người cho chị ngọn lửa hồng để chị sưởi ấm trong cơn lạnh của mùa đông vừa còn lại hôm nay – cho dù mùa Xuân đang về ? Chị ao ước được một lần nép vào tim ai đó – dựa vào một bờ vai cho dẫu là bờ vai gầy thưa nắng, mong mỏi một lần – nhưng tìm hoài đâu thấy ! Trong khi khung trời Cali nơi xứ người – ai ai cũng rộn rã trong tiếng cười chào cho mình một mùa Xuân mới – nhưng với con người sầu lắng của HoàiHương vẫn còn mang trên mình một nỗi buồn... Thôi thì tiếng cười mùa Xuân vẫn rộn rã đâu đó, lời chúc nhau mùa Xuân vẫn cứ vang lên bên tai.... Thì Hoài Hương vẫn còn được phút giây hòa mình vào một cuộc vui nhân thế... để chị tạo thêm cho mình một niềm vui . . .
NÀNG Xuân chờ trước ngõ HOA mai lẫn pháo đỏ THA hương ngộ cố tri RƯỢU nồng xin chúc tụng VUI Xuân khứ lai hồi ĐÊ đầu vọng cố quốc CHÚC thịnh vượng an khang (Chúc Xuân).
Từ đó – chợt nhiên chúng tôi cũng lấy làm mừng vui cho chị HoàiHương vì chị cũng đã hòa nhập được với mọi người để cùng vui đón Xuân sang là như thế ! Ngoài những thi phẩm của chị sau những lời ca của những đêm buồn tại sân khấu ca nhạc Phòng trà Tarlego... Chị còn gửi cho chúng tôi hân hạnh được xem qua những đoản khúc mang nhiều nỗi lòng chất chứa của chị với những tháng ngày buồn trên đất khách... Ngày xưa – trên dãi đất miền Trung quê nhà – chúng tôi đã viết nhiều và rất nhiều với những bài viết chứa đầy những tâm tư khắc khoải của những con người ra đi nhưng chưa hẹn ngày về trên quê nhà dấu ái – thì hôm nay chị HoàiHương cũng vậy, những vần thơ qua đi của chị - chúng tôi còn được đối diện và chiêm ngưỡng của chị với những đoản khúc ngắn – mà mỗi đêm về chị thường nhớ về cho những lời tình ca và viết lên cuốn “Hồi ký HoàiHương” trên miền đất xa lạ như thế.... Và chúng tôi được đọc hết qua những bài: Tình người ngoại đạo, Cuộc tình cút bắt rã rời đời nhau, Răng mà lạ rứa anh, Giọt nước mắt, Xót xa, Mưa Huế, Cảm tác một cành mai, Yêu văn chương, Cơn mưa phùn, và một đoản truyện ngắn chứa đầy tâm trạng buồn với: Trang nhật ký ... và có lẽ khi chúng tôi đọc qua đoản khúc Trang Nhật ký... thì mới biết cô gái Vy với một chàng tên Đào vì một câu nói, vì một dòng chữ... mà sau đó cuộc tình của họ đã vỡ tan... có lẽ đó là một tình yêu thủy tinh – nên khi cơn cuồng phong thổi qua, quả cầu pha lê tình yêu đó rơi xuống đất và chỉ nghe tiếng “xoảng” khô khan... và sau đó chỉ còn là những giọt nước mắt...
Nếu trong những vần thơ trữ tình của thi nữ HoàiHương đã mang cho mình những nỗi sầu khắc khoải chưa biết trôi về đâu... thì những áng văn mang nhiều nỗi xót xa cũng còn là một màu tím ngắt buồn trôi... Nếu những bản tình ca mà HoàiHương đã lần lượt trình bày qua những đêm về mang đầy nỗi niềm hào lẫn với nước mắt, thì một màu tím buồn lặng lẽ cứ mãi bủa vây quanh tâm hồn con người nghệ sĩ HoàiHương... để rồi sau đó chị cứ mang cho mình những đợi chờ khắc khoài của mây gió trong những thoáng ngàn bay – để rồi chị cứ đứng đó – nơi mảnh đất vô hồn và cứ nhìn vào cho một chân trời xa thẳm...
Hoài Hương vẫn còn đó những nỗi sầu vô biên, đang nhìn về cho một chân trời xa thẳm... Ngày hôm nay khi chúng tôi đang viết về cho một HoàiHương đang còn xa thẳm mù khơi nào đó trên đất khách, có lẽ giờ này không biết chị đã đi vào cơn mộng mỵ nào chưa – nhưng tại quê nhà hôm nay – sắc Xuân đang tràn về trên mọi con đường và từng con phố... Có lẽ là chúng tôi chưa cảm nhận được mùa Xuân về, hay là cũng giống như chị HoàiHương đang trên miền lữ thứ xa xôi ? Một HoàiHương hôm nay... chắc cũng giống như ngày nào chúng tôi đã viết về cho chị Maria LoanLoan Saigon trong những màu tím hoa sim nơi miền Trung quê nhà, còn HoàiHương hôm nay – có lẽ vẫn còn những nổi sầu tha phương trên miền đất lạ... để ngồi bên ấy – chị cứ một lòng nhớ về cho quê nhà đang còn chìm đắm trong những bi ai ! Nhưng biết làm sao hơn được ? Có lẽ những lời thơ đã qua, những đoản khúc văn xuôi đã viết – và ngay cả trong những lời ca đêm về - không biết bao nhiêu những dòng lệ của chị đã đổ xuống trên đất khách để nhớ về cho quê nhà thân thương, nhớ những chiều tan học nơi sân trường còn vắng lặng bóng hình ai, nhớ cổng trường đã khép nhưng “người ấy’ sao chưa đến, nhớ về cho những màu phượng qua đi với những mùa hè tan tác trong lòng người, nhớ những chiều mưa quê nhà – nhớ con nước lũ trên những dòng sông quê hương và còn nhớ về cho những cơn gió chiều lồng lộng trên những cánh dồng Hội An, hay nhớ những ánh nắng vàng còn trải dài trên bãi Mỹ Khê, Non Nước hay cả vùng Tiên Sa mang đậm dấu ấn tình yêu của lòng người...
Có lẽ những dòng lệ của chị cũng đã rơi nhiều và rất nhiều cho chính thân phận mình, của một đời người con gái đã giã từ trường lớp để cất bước sang ngang... nhưng rồi câu chuyện tình đã để tan loãng mất vào hư không mà thôi... và hôm nay với Tuyển thi tập Nỗi nhớ-Một vần thơ mà chị HoàiHương cũng như chúng tôi đã chọn lựa... thì có lẽ vẫn còn một chút nào đó, để chị cứ mãi còn bâng khuâng, còn tiếc nuối và nhớ thương, còn chút nào đó trong những nỗi nhớ, và những nỗi nhớ ấy vẫn còn cứ chạy dài – in vết hằn lên dấu chân chim... Và cũng không biết một ngày nào đó – không biết cho đến khi nào - chính chị sẽ gặp được một mùa Xuân thực sự cho chính mình... ???
Nguyễn Ngọc Hải Nhóm Văn bút Trùng Dương (ĐH Văn Khoa-1975) Saigon – 2016.
|
|