NỖI LÒNGBao lâu rồi ta vẫn còn như thế?
Lặng một mình bước vội giữa phố đông
Trời mùa thu đẹp lắm người đâu biết?
Nỗi ưu sầu đè nặng cả tâm cang...
Mỗi ngày trôi là một chút xa vời
Một chút nhớ chút thương sầu quạnh quẽ
Bầu trời đêm có vì sao cô lẻ
Giống như mình lặng lẽ với thời gian...
Có hay không chút tình người xa lạ
Phút mềm lòng sa ngã có người nâng?
Ai cho biết được nơi gọi "Thiên đàng"
Có hiện hữu giữa đời thường giả trá?
Ta đâu phải tim vàng hay sắt đá?
Tự thân mình chắp vá lắm thương đau
Chẳng vô tình khi phút tiễn biệt nhau
Giữa dòng đời thực - hư nhiều ảo vọng....
Ta là gì là gì cũng chẳng biết
Bụi phù du che khuất cả nghĩ suy
Đường đi về thật dài tìm chẳng thấy
Bước ngại ngùng gõ nhẹ chốn miền quê...
Dư âm ấy bao giờ thì phai nhạt?
Tâm tình này có thật sẽ lãng quên?
Giữa đời thường - chợt - nỗi nhớ không tên
Ừ! Thì biết! Nhưng làm sao cho thỏa...
Day dứt quá tuổi thơ sao xa lạ
Giữa bộn bề những sóng gió liên miên
Làm sao đây - Sao phải lụy ưu phiền?
Danh lợi ấy - cũng một miền hư ảo....
Lữ Khách