Hồ Xuân Thu Vip
Tổng số bài gửi : 489 Xem : 79006 Ngày Tham Gia : 26/04/2014 Đến từ : Tp.hcm
| | BÓNG MA NƠI CẦU THANG (Truyện ngắn Hồ Xuân Thu) | |
- (Truyện ngắn Hồ Xuân Thu):
BÓNG MA NƠI CẦU THANG (Truyện ngắn Tố Quyên )Tôi có một người cha rất nghiêm khắc hơi gia trưởng vì vậy mà từ bé chúng tôi sợ ông nơm nớp,căn nhà có 3 cửa chính được ông trang hoàng với 3 cây roi tre,không phải ông chỉ hâm he mà đét chúng tôi lúc nào có thể. Vậy mà lúc nghiêm thì tụi tôi rất sợ nhưng tính tiếu lâm pha trò cha tôi lại vốn có,tôi thích nghe ông kể chuyện lưu truyền,truyện hoang đường không biết từ thời nào làm chúng tôi cười nghiêng ngã. Không dừng lại ở đó năng khiếu kể chuyện ma của ông rất tuyện vời,có hôm đứa cháu qua chơi nghe xong câu chuyện của ông cũng rụng rời tay chân ôm quíu lấy tôi không dám về nhà và ngủ lại đến sáng hôm sau. Tôi là phận gái nhưng mạnh mẽ ngay cả đến bây giờ tôi thích sự phiêu lưu và không tin nhữn gì là ấn số những người khuất mặt và chuyện ma đối với tôi là hoang đường tôi không bao giờ tin là có thật Vậy mà cách đây 3 tháng tôi đã thay đổi quan điểm đó,tôi tin trên cỏi đời này có ma thật những bóng đêm còn lẫn khuất với những oan hồn không siêu thoát và tôi cố gắng để quên nó để bước chân tôi không run rẩy khi qua cái cầu thang đó. Tôi thuê 1 tầng trên trong căn nhà khá rộng ở vùng ven ngoại ô Saigon,vùng đất này ngày xưa là khu nghĩa địa bao quanh sau khi giải tỏa nó được giải phóng mặt bằng,những ngôi nhà mọc lên bắt đầu san sát,những quán cà phê con trãi dọc hai bên đường,và con đường chính giờ đường Quốc Lộ 1 đêm ngày chịu trận đoàn xe tải chạy qua như vụt cát vào mặt. Căn nhà tôi thuê mặt tiền đường nên bề ngoài nó cũng bụi giăng đầy không sáng đẹp nhưng màu xanh lơ mềm mại,căn phòng nho nhỏ hướng ra ban công tôi thơ thẩn những đêm trời gió mát,cây trứng cá cao um tùm lá bay xao xác dưới chân,những trái ngon đỏ thẳm bám đầy bụi cát,mùi hoa lan thơm nồng.chả là tôi có treo hai giò Lan nơi đây,những cánh màu hồng tươi pha màu trắng trinh nguyên,hoa đẹp để lòng tôi thấy nao nao. Tầng dưới được 1 anh chàng thuê để sửa xe,căn nhà bề ngang 10 mét nhưng nó được chia đôi riêng biệt,bên kia người ta mở 1 quán cà phê nhạc nhưng quán cũng vắng khách. Anh chàng này ngoài 30,anh ta có gia đình rồi vì vợ là co giáo dạy xa và ở Bình Dương luôn,buổi sáng anh ta lên mở cửa hàng buồi chiều tối anh ta quay về. Anh ta làm dân quân buổi tối ở Bình Dương và làm thêm buôn bán xe vì thế mà cửa hàng luôn đóng cửa im ỉm,tôi đi làm căn nhà rộng rãi trở nẹn càng vắng vẻ lạnh lẽo. Một hôm sau khi tan sở là 12h trưa,tôi xin phép nghĩ nửa ngày để qua nhà em gái như đã hẹn,tôi vội dạo 1 vòng siêu thị tôi mua ít thức ăn đồ dùng dự trữ.Về đến nhà 1h,hôm nay anh đó không mở cửa hàng,nhà lạnh tanh tối om,tôi leo lên cầu bậc cầu thang đi lên lầu cất thức ăn vào tủ lạnh,định tắm rửa và thay quần áo,thì điện thoại của em gái gọi vào máy tôi reng reng..'' chị qua nhà dùng cơm với vợ chồng em,có bà chị họ dưới quê lên chơi,chị qua vui cùng nhé'' Tôi trả lời ok,tinh thần sảng khoái sau khi uống 1 ly nước mát lạnh,lấy cái nón bảo hiểm tôi tung tăng bước xuống cầu thang,vừa xuống bậc thứ nhất tôi tá hỏa,lưng lạnh toát,chân run run như không nhấc nổi,hai hàm răng tôi như đông cứng..1 bóng đen cao hơn 1 mét 6 đi ngang thật nhanh mắt rồi nó khuất dưới cây cầu thang chui tọt sau cánh cửa toalet.Tôi hốt hoảng,định bước xuống 1 bậc nữa nhưng trấn an vội quay ngược lại phòng run rẩy tra khóa và thở hổn hển. Nghĩ nhà hiện giờ có 1 mình,Căn nhà chiều sâu hơn 20 mét lại được một lớp cổng cửa sắt rồi qua một lớp cửa nữa mới đến cây cầu thang nếu như bóng xe bên đường đi ngang sẽ phải xuyên qua tán cây cổ thụ trước hiên nhà nhưng không thể qua đến hai lớp cửa nổi, vậy bóng người đó là ai,phải chăng là ăn trộm giữa ban ngày,nếu là ma ko sao lỡ ăn trộm thì cái mạng tôi cũng không còn. Lúc đó tôi định hình lại và cố gắng hồi tâm bình thản bước từng bước chân như cố lê đi rồi tôi la oan oan cho nhà bớt lạnh lẽo ''Ai đó!..ai đó..!Ai đó,ai đó,ma hả,ma nào đấy..ma có giỏi thì mày ra đây" Căn nhà lại im lặng,tôi dáo dát tìm quanh dưới cầu thang và trong toalet,nhưng vẫn ko có ai,tim tôi đập thình thịch vội vàng dắt xe ra ngoài đề xe vọt nhanh không dám ngoảnh lại, lấy điện thoại gọi vào số cho anh chủ cửa hàng ''Alo..nhà có ma anh à..'' rồi tôi lái xe đi như ma đuổi. Thế là chiều đó tôi mua đủ thứ nhang đèn trái cây về cúng vái lầm rầm,tôi sợ bị nhát lần nữa. Đêm đó thằng em của anh chủ tiệm xe ngủ lại,nó kể tôi nghe hồi xưa có vợ chồng người đó tới thuê họ thấy 1 bóng người con gái cứ lẩn quẩn trong nhà thường nhìn họ trân trân trong bóng tối chính vì nổi sợ như điên loạn nên đã không dám thuê nữa vội đi ngay sau đó.Nhưng em ở từ đó tới nay em có thấy ai đâu chỉ có người yếu bóng vía mới thấy thôi. Vậy là tôi yếu bóng vía sao,sao từ nhỏ tới giờ tôi mới thấy,những đêm sau đó tôi ko dám ngủ tôi sợ ai đó nhìn tôi,tivi và đèn tôi mở đến sáng. Tôi cũng sợ nhưng vì đang trong khóa học cuối năm việc di chuyển thật khó khăn với bao nhiêu là đồ đạc rồi phải bỏ công tìm nơi ở mới thôi thì ráng vậy, mà mấy hôm nay cũng không thấy gì tôi cũng an tâm mà đành ở lại rồi tính sau. Mùa Hạ đến, những cơn mưa lớn từ trên cao ồ ạt trút xuống đắm chìm thành phố trong mảng nước mênh mông trên dòng người hối hả chen nhau, tôi cũng hối hả ngược xuôi rồi cũng về đến nhà,hôm nay tôi thấy mừng vì anh thợ sửa xe chưa dọn hàng khiến cho ngôi nhà đỡ trống vắng luc ban chiều ,với cái mặt ướt sủng tóc tay lắm lem ,đôi tay thì lạnh cóng, vội cởi nhanh chiếc áo mưa treo lên giá rồi dẫn xe gạt chống xong tôi nhanh nhẩu đi lên từng bậc cầu thang tối om quen thuộc, ánh đèn điện từ phòng khách hắt vào yếu ớt cũng khiến gương mặt tôi ấm áp. Sau khi tắm rửa dùng cơm tối xong đã 18:00pm tôi mở máy tính như thường lệ bên ly trà nóng nghi ngút khói bay lên mũi thật sảng khoái cho một ngày làm việc mệt nhọc. Căn phòng thuê 25m2 , hướng ra ban công là bốn cánh cửa kính rá rộng,mềnh drap chăn màng một màu trắng muốt giữa không gian mềm mại trong làn gió mát bay qua cửa sổ theo mùi hoa Phong Lan ngoài ban công bay vào thoang thoảng. Ngoài trời mưa đã dứt, bầu trời tối om ẩn hiện ánh đèn đường xuyên qua vòm lá, trong phòng tôi cũng đã tắt hết đèn chỉ còn chiếc đèn ngủ nhỏ hình trái Lê ánh lên màu xanh le lói. Tôi lang thang trên mạng và bay bổng theo tiếng hát của ca sĩ Whitney Houston qua bài Saving All My Love For You , sau khi cô ấy qua đời để tưởng nhớ thần tượng mình tôi cứ nghe tới nghe lui những bài hát mà tôi yêu thích và cũng để ngậm ngùi cho lời tiển biệt. Bây giờ 22:30pm ngoài đường khách vãng lai đã thưa, chỉ còn lại vài chiếc xe tải đường xa chạy ngang qua tạo nên tiếng gió trong đêm trời tĩnh lặng.Tôi bắt đầu thấy mệt mõi và buồn ngủ định tắt máy tính thì hai cánh cửa sổ đập mạnh vào thành tường như run chuyển làm thót tim, với cảm tính tôi quay đầu nhìn ra thì có một bóng trắng vụt qua rất nhanh, cả cơ thể tôi như đóng đinh vào thành ghế, hồn phách như tan ra nước ,còn mười ngón tay trên bàn phím như dán chặt vào hai chân nặng trịch, trên bàn ly trà đã lạnh ngắt từ bao giờ nhưng tôi vẫn thấy được mặt nước trong ly động đậy. Cố bấn an nhưng vẫn còn run rẩy tôi gắng gượng với tay bật cái công tắc gần đấy, khi ánh điện sáng khắp phòng lấy hết dũng cảm tôi chạy ra cửa sổ nhìn dáo dát và cố nói lầm bầm cho vơi nỗi sợ, nhưng tôi chẳng thấy bóng ai ngoài bóng đêm lan tỏa và leo loét trong ánh điện đường, tôi nhìn lên một lần nữa choáng váng, một con mèo với bộ lông trắng muốt đôi mắt sáng choang đang nhìn tôi đăm đăm, tôi hốt hoảng và la lên ''Mèo, mèo'' thế là từ trên ngọn cây cao chú ta phóng xuống mái hiên và lao đi trong đêm để lại tiếng kêu rờn rợn. Tôi quay vào đóng hết cửa sổ thở phào nhẹ nhỏm nhưng vẫn còn hốt hoảng , ừ.. thì ra là chú Mèo chứ không phải ma, chắc do mình bị ám ảnh từ hôm trước gặp bóng người nơi cầu thang phải không nhỉ. Tắt nguồn máy tính và leo lên giường thì hay con mắt tôi cũng đã nặng trịch, trùm chăn kín mít đêm đó tôi mơ màng trong giấc ngủ nhưng đèn vẫn mở sáng choang. 6:30 am Sáng ra như thường lệ, hai đứa thuê gần bên phòng tôi chưa dậy , tôi đã vội vã chuẩn bị đi làm có lẽ vì thiếu ngủ hai con mắt tôi quầng thâm thấy rõ, đánh răng và ăn vận gọn gàng, sắp xếp tất cả dụng cụ vào trong cặp tôi nhảy chân sáo xuống cầu thang vừa xuống ba bậc tam cấp bổng chiếc ly bằng nhựa từ đâu ngã xuống nứt ra như muốn vở đôi một bóng người lao đi khiến tôi nảy cả người như té xuống đất, hơi lạnh từ trong căn nhà tỏa lan sau gáy và hơi nóng từng giọt mồ hôi pha trộn như rịnh ra từ trán bám lấy tôi theo nhịp tim hoảnh loạn vì sợ trễ giờ tôi định thần và lao xuống như bay, mở tung cánh cửa lớn tôi rồ ga đi và cứ nghĩ trong đầu chắc là lại Mèo nữa rồi hay do mình hoa mắt nhỉ. Vài ngày nữa kết thúc một mùa Thu qua nhường lại cho ngày Đông giá buốt, tôi vừa tậu cho mình chiếc áo ấm xinh xinh, tôi biết nó đẹp vì mọi người hay tấm tắc khen mỗi khi tôi đi qua, chiếc áo lông điệu đà màu khói mềm mại lại thêm cái mũ trùm có cái hình trái tim nhỏ rất dễ thương. Hôm nay mẹ lên, mẹ mang cho tôi rất nhiều quà, mẹ mang lỉnh kỉnh nào gạo, bánh tét, gà quay, mắm tép..mẹ còn vác lên cả buồng Chuối chín nữa cơ, thấy mẹ mang ghánh nặng nhọc tôi không đành lòng thì mẹ bảo ''thấy con một mình thiếu thốn, mẹ lo lắm,có cái gì là mẹ đem lên hết, cây nhà là vườn con đừng có lo tốn kém'' hai mẹ con gặp nhau mừng vui khôn xiết, sau khi bửa cơm tối xong vì mệt đường dài mẹ đi ngủ sớm,đóng hết cửa sổ, tắt hết đèn tôi nằm trằn trọc nhưng rồi cũng ôm mẹ ngủ ngon lành. Nửa đêm tự dưng tôi đau bụng định đi vệ sinh nhưng thấy đỡ đau nên thôi thì bổng nhà cúp điện, lay hoay tìm cây đèn cầy trong cái hộc bàn với cây quẹt diêm thì ánh nến đã lung linh mờ ảo trong căn phòng,quay sang nhìn mẹ đã ngủ say, ngoài kia trời êm gió bóng đêm dày đặc vầng trăng được tỏa sáng nhưng lòe loẹt và ẩn mình sau tán cây cổ thụ, cả một thành phố như im lặng ,một giọt nước đọng từ trong ống nước rơi xuống cũng nghe lách cách.Đang ôm mẹ ngủ mê bổng cánh cửa sổ mở ra kêu ken két giữa đêm một luồn gió lạnh lùa vào thổi tắt cây đèn cầy đang cháy, căn phòng chìm vào bóng đêm, màng cửa sổ lung lay, giật mình nhỏm dậy định cầu cứu mẹ nhưng thân hình nặng trĩu như có tảng đá lớn đè lên, hai chân đơ ra ,miệng đóng như băng cứng, từ cửa sổ dưới ánh trăng leo loét những đôi mắt sáng hoắc là những viên bi to bằng nắm tay em bé bay lượn phía sau cánh cửa có khi dừng lại nhìn tôi trân trân như xoáy vào trong căn phòng tối. Từ đám lửa là phát ra âm khí tanh ối như đống thịt rửa làm tôi buồn nôn mà không sao ói được khi cả người như dính chặt vào tấm nệm, cả thân người lạnh toát từ gáy dọc xuống sóng lưng khi tiếng khịt khịt ngày càng tiếng dần, tôi cứ tưởng tiếng thở của một đàn Trâu đang hì hục phía trước. Cánh cửa sổ mở rộng ra thêm,sương đêm như được thể xuyên qua mảnh chăn đang dồn cục trên người tôi, những đôi mắt có lửa bay vào trong phòng chúng phát ra âm thanh the thé như tiếng Quạ lượn lờ rồi chúng sà vào ngực , theo phản xạ tôi nghiêng người định bật dậy chạy đến mở công tắc đèn nhưng không kịp rồi , đôi mắt lửa ấy hiện ra một hàm răng to khủng khiếp dính đầy máu ngoạm vào ngực, cả người tôi đau lên quằn quại Theo phản xạ tôi dùng hai tay hất ra, bổng nhiên một ánh sáng màu hồng từ nơi ngực tôi loé sáng làm cái hàm răng bật lên trần nhà và văng ra ngoài ô cửa sổ. Tôi bắt đầu thở hổn hển , mùi máu tanh rửa của cái hàm răng to khủng khiếp và đôi mắt có lửa ấy bám vào cổ áo tôi, mồ hôi tứa ra như tắm, cả người như đang ngâm vào bồn nước nóng, tay tôi bắt đầu loay hoay quay sang mẹ nhưng mẹ nằm ấy mà không sao chạm vào được, tôi thấy mình lo sợ đến tột độ, tôi kêu mẹ trong cái cổ họng khàn đục đến cạn kiệt sức. Vẫn còn mơ màng trong bóng đêm hoảng hốt và mừng vì những ánh mắt lửa đã bay ra, cảm giác như ngất đi giữa địa ngục âm u, tôi trông cho trời sáng xua đi cơn ác quỷ. Nhìn đồng hồ mới hơn 1 giờ đêm, cảm giác lạnh từ gay góc trãi dọc khắp thân tê điến, tôi chưa kịp hoàn hồn thì chợt tiếng gió nghe vun vút lá đổ từ cây Trứng Cá tuông xuống, tôi thấy được nhánh cây run rinh, những bóng trắng lượn lờ từ người lớn đến trẻ con xì xào , tóc tai họ cháy xém mùi bay ra hăn hắc xộc vào mũi nồng nặc, đôi mắt sáng hoắc như những bóng đèn bin trên gương mặt trắng bệch, máu từ răng chảy xuống đất nhỏ giọt. Một bàn tay máu đã đông cứng loang lổ và thối rửa trên cánh cửa và từ từ bước vào là một người thiếu phụ tôi thấy rõ mái tóc đen dài rũ rượi, một bên má bị cháy loang lổ vết thương ẳm trên tay một đứa bé cháy khô khoảng bốn, năm tuổi vì đấy tiến về phía tôi nói văng vẳng: '' Hãy trả... căn phòng này lại ...cho tao, trả lại đây..trả lại đây mau..các ngươi ..đã giêt mẹ con tao, tao về đây đòi nợ máu..tao sẽ giết cả lũ chúng bây...hãy đến đây ..đến đây ..ha.. ha...'' Giọng cười oái gỡ của người thiếu phụ lành lảnh như xoáy vào óc tôi nhức nhói,không nhỏm dậy chạy được, gương mặt tôi đanh lại ngúc ngoắc chỉ biết nhắm mắt và chờ đợi dù chờ đợi dây phút khủng khiếp nhất . Bổng dưng đôi chân tôi ai nắm kéo lê, tôi cảm nhận nhiều đội tay đầy lông lá kéo ra ngoài cánh cửa, hai cánh tay tôi cũng bị cũng bị nắm chặt và đưa lên khỏi mặt giường và chuẩn bị ném xuống đất qua cánh cửa sổ, tôi nghe được tiếng gió mát thổi mạnh vào mặt, đôi mắt tôi mở trừng trừng nhìn những con ác quỷ những gương mặt nanh vuốt miệng đấy máu trên cặp má thủng lổ chổ thịt thối rửa, hai chân tôi bắt đầu đạp mạnh vào chúng có lẽ vì bất ngờ chúng buông tôi rơi xuống đất, tôi bất ngờ lồm cồm ngồi dậy bỏ chạy, bổng đứa bé cháy khô trong người thiếu phụ buông ra rơi trên ngực tôi, đứa bé nhúc nhích đầy giòi bám hôi thói làm tôi hốt hoảng hất nó ra nhưng tay tôi chạm vào đôi chân đầy lông của ai đấy và nhìn kỹ trên tay mình là một đám lông Mèo , cố gắng trườn về nơi mẹ nằm nắm lấy được vạt áo mẹ lay mạnh: ''Mẹ ơi cứu con...'' rồi nằm lăn ra quay đơ hơi thở thoi thói. Khi tỉnh dậy, thấy căn phòng sáng choang, trên trán tôi mẹ đang chườm khăn nóng: ''Thu con có sao không con.." mẹ tôi cuống quých Cả người mềm nhũng rũ rượi cổ họng đắng nghét tôi chỉ khẻ kêu lên 1 tiếng yếu ớt rồi thiếp đi: ''Mẹ...'' (còn nữa..)
|
|