Chủ đề |
---|
Chuyển đến trang : 1 ... 126 ... 249, 250, 251, 252, 253 |
Anh lại trở về bên gác trọ thân quen Phố xưa hiu hắt ánh đèn Có tiếng lá giữa đêm rơi xào xạc Chợt thấy lòng lại buồn man mác (Năm xưa cũng tại nơi này Đôi tình nhân tay vẫn nắm bàn tay Đưa nhau về qua lối cũ).. Anh lại trở về nghe lại bản nhạc cũ Pha một cốc cà phê đen đá thật ít đường Rồi ngã gục xuống giường Điếu thuốc cháy gần xong bên chiếc gạt Ngân nga theo lời bài hát Đã từng rất đỗi dịu êm.. Từng bao lần nhắn nhủ với mình "phải từ bỏ thói quen!" Bỏ thuốc lá, cả cà phê với rượu Không làm bạn với đêm để cần ai... |
Chuyện chúng mình đến phải...dở dang thôi Anh nghe thấy rồi, tiếng thì thầm của gió Lời thơ nào mình viết ... rồi để ngỏ Gió bảo! Gió thấy rồi những hạt lệ vỡ tan Chuyện chúng mình như hoa cải nở vàng Đẹp mơn man trong nắng chiều quá khứ Chợt hôm nay gió lùa nghe tin dữ Hoa hết nhựa sống rồi...hoa xin lỗi, đợi mùa sau! Chẳng có nỗi buồn nào diễn tả hết niềm đau Lỡ mất mùa yêu rồi... mùa sau yêu ai nữa? Chẳng có cách nào để trở về quá khứ Ươm lại mầm hoa cho kịp nở mùa này.! Vậy thì thôi gió đừng đùa vạt nắng trên tay Để em tôi... |
Chúng mình là những đứa trẻ không thích chơi đùa với cô đơn Nhưng ai cũng mang trong tim đầy những vết thương mà xòe mấy đôi bàn tay ra cũng không đếm xuể Chúng mình là những người lớn luôn ngoan cố tin rằng trên thế gian này chẳng có điều gì không thể Mà chưa phút giây nào nhận ra yêu thương là thứ chẳng dễ giữ gìn. Chúng mình thà chọn xa nhau bằng cách lặng thinh Thay vì cố gắng dựng xây lại niềm tin qua tháng năm đã trở nên cằn cỗi Chúng mình cứ vô tư đày đọa trái tim nhau bằng những lời gian dối Bởi ai cũng nghĩ rằng chỉ một đôi câu xin lỗi, là xong. Chúng... |
Có lẽ tình yêu này sẽ chấm dứt thôi Khi anh quá chơi vơi, còn em cứ ngần ngại, Hai bến bờ đại dương không thể nào nối lại Giữa chúng mình mãi tồn tại sóng biển khơi.
Có lẽ là anh cũng sẽ bỏ cuộc thôi Khi tình yêu này chỉ một người cố gắng, Anh đã mệt nhoài, em vẫn hững hờ im lặng Có mối quan hệ nào chỉ đặt nặng một bờ vai. … —Huy Hải— |
Có những nỗi buồn ta cố gọi mà lại chẳng thể thành tên Cho nên những cố gắng lại vô tình thành tiếng rên ấm ức Ta chẳng thể rạch ròi giữa mơ và thực Nên ta luôn thấy không đủ đầy, dù cuộc sống chẳng thiếu chi Cả cuộc đời viết cho người và cho những chuyến đi Lại chẳng thể viết cho mình...một vần thơ,hay một lần ở lại.! Nên ta sợ hãi... Sợ mãi yêu một người ... ...mà người chẳng yêu ta.! Cũng từng có lần ta dừng lại để tính toán qua loa Cũng từng mong muốn một cuộc tình với trăm hoa đua nở Để trái tim yếu mềm thôi tan vỡ Với những... |
Có đôi lần anh đã hỏi em: Làm thế nào để trở về ngày xưa sau những điều rưng rức? Chuyến tàu ngoài ga kia, chuyến nào về hạnh phúc? Ga nào anh cũng đi. Chúng mình đã đổi đời mình cho những chuyến thiên di Ôm lấy những niềm mơ, hư ảo và không thực Chạy đua với thời gian mong những điều hạnh phúc Mà không hề biết với bản thân hạnh phúc sẽ là gì. Có đôi lần em nghĩ hạnh phúc của mình là từ những chuyến đi Những lần ngắm hoàng hôn ngay giữa miền đất lạ Gọi điện thoại cho anh nơi phố phường hối hả Chỉ để nói một điều: em nhớ anh! Đời một người... |
Nhà chúng mình vẫn đây này Anh về lại đi anh ! Đừng đứng nép ngoài song gió mùa đang rét đậm Đưa tay em xem nào...em xoa cho bớt lạnh Vội pha cốc trà gừng Uống cho ấm...Mình ơi !!! Em sẽ không nói đâu...dù chỉ nửa lời Em tha thứ được mà...mím môi gầy tứa máu Anh bây giờ như cây mùa sau bão Bám vào đâu cũng buồn Gầy guộc đến xác xơ ! Nước mắt em giờ chắc cũng đã cạn khô Khóc thế đủ rồi...vì con thơ mà sống Kiếp con tằm nhả tơ rồi nuôi nhộng Em - kiếp không chồng Nên phả ra toàn câu thơ đắng và đau ! Em chỉ còn... |
Hơn mười ngàn ngày đối diện với cô đơn Vậy mà lòng vẫn buồn hơn khi mùa đông chuyển gió Tình yêu với tôi như một tên khách trọ Chẳng hẹn hò gì, cứ thế đến...rồi đi Hơn mười ngàn ngày nhớ mãi buổi chia ly Lạnh tê tái một vùng trời đổ vỡ Gió tiếc không một cuộc tình dang dở Gió không trả lời... Lặng lẽ...bay xa! Tôi gục đầu khe khẽ hát ngân nga Gió trở lại mang một mùi hương cũ Đau bấy nhiêu giường như còn chưa đủ Nên gió mới vô tình... Lồng lộng thổi chiều nay! Tôi đưa tay hái vội lá trầu cay Têm cánh phượng gửi một... |
Đêm thì dài người thì rất mong manh Biết trốn vào đâu để giấu mình yếu đuối Đôi khi chỉ cần một vài lời thăm hỏi Nhưng người ta quên, hoặc nói với ai rồi. Đêm thì dài và lòng rất chơi vơi Giọt mưa rơi rơi hay chính ta đang khóc Gió rít từng cơn ta càng thêm mệt nhọc Biết trốn vào đâu cho giấc ngủ yên bình. Đêm thì dài mà ai đó lặng thinh Lặng hơn cả đêm, ta biết mình đơn độc Chỉ cần một lời người bảo ta đừng khóc Ta sẽ vui ngay, nhưng chắc chẳng bao giờ. Đêm thì dài mà chẳng có giấc mơ Ánh mắt trong đêm ta nhìn người vô thức |
Sài gòn trăm nghìn ngả làm thế nào không lạc? Dẫu là rẽ đường nào cũng về chốn cũ thôi Nhưng đâu ai dạy tôi xoay xở giữa đơn côi Rẽ lối nào cũng vậy, một mình lang thang bước Sài Gòn dài rộng kia tôi chỉ mong,chỉ ước “Lạc chỗ nào? Đứng yên đấy,anh tới ngay !” Mơ mộng giữa đời, tự cười mình thơ ngây Bơ vơ nắm bàn tay, bước chân gầy trong gió . Sài Gòn chen chúc những con đường nho nhỏ Xe lấn người, người vội lấn lại xe Tôi lạc mất rồi , dưới nắng chói chang hè Có ai không ? Cho tôi mượn một bàn tay chở che Cho tôi mượn một bờ... |
Khi em đã lựa chọn quay bước ra đi Tình đã phân ly thì còn chi mà giữ lại? Anh lặng im bởi nỗi đau mê mải Nghẹn đắng trong lòng,nước mắt chẳng thể rơi Dẫu biết rằng mỗi đứa ở mỗi nơi Nhưng vẫn dõi theo em với nỗi lòng thao thức Vẫn khát khao lẫn xót xa rất thực Người quyết đi rồi,níu kéo cũng vậy thôi! Con sóng đánh mũi thuyền-con sóng vỡ làm đôi Trong thoáng chốc đã khiến ta xa xôi như người lạ Biển bao dung sao chỉ toàn nghiệt ngã Giông tố chi rồi để vất vả..lại tìm nhau! Khi cái TÔI của mỗi người quá lớn thì chắc chắn phải chịu... |
Khi em lựa chọn quay bước ra đi Chỉ một lần thầm mong anh giữ lại Những cớ sao anh cứ im lặng mãi Để đêm về hai hàng lệ tuôn rơi? Vẫn biết rằng mỗi người ở một nơi Chẳng thể bên nhau cùng nhìn biển thức Nhưng tình em dành cho anh là thực Hướng về anh và chỉ có anh thôi! Sao trên trời chưa một lần đổi ngôi Biển vẫn hát bản tình ca bất diệt Chỉ riêng em là chẳng còn hiện diện Trong tim anh như cái thuở ban đầu. Em yêu anh nhưng lại cứ ngại ngần Không dám nói vì... |
Thôi em đừng yêu nữa Ta thấy chẳng gì vui Lòng người tựa vôi vữa Bạc trắng hơn mây trời. Em đừng trách cuộc đời Yêu thương nào có lỗi Đừng hận người gian dối Bởi mình cũng đổi thay. Em chớ giận bàn tay Gói không tròn nỗi nhớ Chuyện chúng mình dang dở Nào phải lỗi nơi ai! Những được - mất ngày mai Ai đâu mà đoán trước Làm sao mà trói buộc Trái tim người đa đoan? (- Vân Jenny) |
Có những người chỉ vì một lần bị thương... Mà cả đời sợ những nỗi đau! Hoặc chỉ vì một lần mất nhau...Mà không yêu ai nữa Người ta tưởng mọi vết thương rồi thời gian sẽ chữa Nhưng tuổi xuân... thì có đợi chờ ai? Tới một ngày khi đứng giữa ban mai Họ nhận ra tóc xanh...giờ bạc trắng Trong cuộc đua không có người chiến thắng Họ bàng hoàng nước rút để được chi? Đổ tại trời xanh reo nước mắt hoang bi Hay tự trách mình...đã đôi lần chối từ một nửa Để ấp ôm hoài cái mối tình mục rữa Tan nát hết rồi...vò...bứt...với thời gian! Chẳng... |
Con yêu ... Mẹ sẽ chẳng giữ lại gì Nếu cuộc đời bắt mẹ vì con mà đánh đổi Cay đắng ,đau thương ,lọc lừa và gian dối Con hãy sống an yên Mẹ nhận hết nhức nhối đủ rồi . Mẹ xin lỗi con nhiều và đau khổ con ơi ! Đã ích kỷ giật phăng con ra khỏi tình thâm máu mủ Nhưng khi thương đau đã rữa bầm mưng mủ Nước mắt mẹ cạn lòng chưa lấp đủ một mùa đau Con hãy cười thật nhiều cho hiện tại và mai sau Mẹ đã khóc thay phần con ,con ạ ! Úp mặt vào thanh xuân Xoa cồn cào trên ngực gầy người đàn bà đa ngã Hê hả nhếch môi cười Lăn xả... |
Em cứ giận anh hoài cho mưa nắng đan xen Một mảng trời đen ướt nhèm lên đôi mắt Phố nhỏ đã lên đèn mà lòng mình ngỡ tắt Em giận anh rồi hiu hắt quá em ơi Thôi đừng giận anh nữa để vô tình nụ cười lại đánh rơi Ngày không em anh chẳng có ai cùng đùa chơi nữa Phố cũng buồn khi không có bước chân hai đứa Lối nhỏ đi về thiếu cả tiếng chim ca Đừng giận anh nữa ngoài kia có bao đôi trẻ hoan ca Xin đừng cài then nhốt mình sau song cửa Hứa một lần này không để em buồn nữa Anh sẽ đưa em đi đến những con đường Có hoa tươi với muôn vàn những... |
Có một lần tôi gặp lại người xưa Giữa phố lưa thưa nàng đưa chân bước vội Ánh mắt ngập ngừng thoáng chút buồn tội lỗi Nhớ ngày nào người bỏ phố, bỏ tôi...! Từ dạo ấy ân tình thoáng phai phôi Như áng mây trôi không còn màu yêu cũ Hương của phố vẫn một mùi hương sữa Bước chân tôi về ...đơn lẻ.... Cô đơn...! Có một lần tôi đưa bước đường trơn Lòng mơn man nhớ dấu hài người ấy Ngón chân trần hết sức mình bấm lấy Con đường lầy lại sợ vụn vỡ...dấu hài xưa! Có những cuộc tình tan vỡ giữa ngày mưa Hoặc những buổi trưa nắng vàng... |
Mình đang cố viết về một điều gì để diễn tả nỗi cô đơn Những cảm xúc cứ gọt đẽo cho trơn tru nên không còn là mình nữa Bật điện thoại trong đêm, mở radio qua tất cả những kênh lần tìm câu chuyện nhỏ Kể vừa cuộc đời mình. Đã đi qua những tháng năm dài với bóng tối lặng thinh Câu chuyện cũ để nhớ quên giờ cũng chỉ là chuyện kể Thi thoảng những đêm khuya có đôi lần lần tìm trong giấc ngủ Như một thứ bản năng, một bài học thuộc lòng. Kí ức của mình giờ như cánh đồng trơ cỏ với tháng năm Câu chuyện về một ai đó của ngày xưa giờ được chọn làm phế phẩm Yêu... |
Đã mấy năm rồi...kể từ lúc...em đi Anh tự nhủ lòng...tiếc chi...người tình phụ Nhưng sao mỗi đêm...chập chờn...bên giấc ngủ Kỷ niệm ngày xưa...yêu dấu cũ...tìm về . Anh lại bàng hoàng...chợt tỉnh...giữa cơn mê Lặng lẽ , cô đơn...giữa bốn bề...quạnh vắng Bao niềm tâm tư...tăng theo...từng năm tháng Nước mắt đàn ông...mặn đắng...chảy ngược dòng . Đã có bao giờ...em cảm thấy...chạnh lòng Nhớ khoảng thời gian...mình mặn nồng...hạnh phúc ? Đã có khi nào...trái tim em...thổn thức Thương đứa con khờ...xa mẹ lúc...lên ba ? Mẫu tử chia lìa...trong... |
Nếu như chỉ cần khóc lên để giết đi một thương nhớ Người sẽ tìm cách nào khác để quên, để từ bỏ Hay chỉ cần khóc lên? Ngày ta gặp con người này trong đời thuộc về một ngày nào đó không tên Ngày ta như nhánh cây khô chênh vênh trong trận bão Người này ghé đến và hỏi ta có cần thêm một hơi ấm Và một câu chuyện để bớt cô đơn? Ngày tìm thấy người này ta đã nghĩ cuộc đời mình không còn điều gì khác để cảm ơn Đã nghĩ tất cả những khổ đau đã trải qua trong đời là xứng đáng Cuộc đời này về sau sẽ chỉ còn những ngày tháng Để sống và yêu thương. Nhưng... |
Chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật say Mẹ cha ở đây, dang vòng tay che chở Chẳng còn nghĩ suy hay nhọc nhằn gì nữa Mỗi sớm ban mai đều rạng rỡ nụ cười. Chỉ muốn về nhà gọi hai tiếng "Mẹ ơi!" Bon chen ngoài kia con mệt rồi mẹ ạ Muốn mẹ xoa đầu, nói đừng lo gì cả Nhắm mắt ngủ ngoan, đã có mẹ đây rồi. Chỉ muốn về nhà, ăn bát canh mùng tơi Rau hái bờ ao, những ngày trời nắng gắt Cà pháo chua chua ăn kèm là ngon nhất Mâm cơm giản đơn nhưng thật sự ấm lòng. Chỉ muốn về nhà để quên hết long đong Tránh những gió giông cho lòng yên bình... |
Em về đi tháng Tư vẫn đợi Hoa cỏ giờ đây mọc kín lối mòn Lòng anh- cánh cửa xưa bỏ ngỏ Đã bạc màu...bám bụi...sắp... héo hon Em về đi điểm phấn tô son Làm mới lại chính em tưởng lâu rồi đã cũ Tháng Tư- anh với nắng vàng ấp ủ Hát khúc tình ca ngày ấy...đón em về Tháng Tư rồi Em ạ! Về đi Ngôi nhà vắng bóng em từ lúc biệt ly Loa Kèn nở chỉ mỗi mình anh ngắm Tháng Tư giao mùa với mọi người vui lắm Chỉ riêng anh quạnh quẽ một nỗi niềm Em về đi cho anh hết chung chiêng Ngôi nhà nhỏ vang tiếng cười con trẻ Hạnh... |
Em cứ giận anh hoài cho mưa nắng đan xen Một mảng trời đen ướt nhèm lên đôi mắt Phố nhỏ đã lên đèn mà lòng mình ngỡ tắt Em giận anh rồi hiu hắt quá em ơi Thôi đừng giận anh nữa để vô tình nụ cười lại đánh rơi Ngày không em anh chẳng có ai cùng đùa chơi nữa Phố cũng buồn khi không có bước chân hai đứa Lối nhỏ đi về thiếu cả tiếng chim ca Đừng giận anh nữa ngoài kia có bao đôi trẻ hoan ca Xin đừng cài then nhốt mình sau song cửa Hứa một lần này không để em buồn nữa Anh sẽ đưa em đi đến những con đường Có hoa tươi với muôn vàn những... |
Tôi viết cho em người đàn bà buôn phấn bán hương Đêm đêm dương gian bán lời ca tiếng hát Dưới ánh đèn màu xác thân mềm xơ xác Có cánh hoa nào... Theo gió, nhẹ nhàng rơi.! Tôi viết cho em cho những đêm trường thức trắng buông lơi Ngoài hiên mưa rơi, phòng the tình mệt lả Khách phong trần ngàn đường vạn ngả Có lối nào cho em theo với.. Người ơi...! Tôi viết cho em cho những ánh đèn hồng đêm xuống tả tơi Lời thơ đau thương xin mở ra lối thoát Một lần thôi đôi môi thấm hương tình bát ngát Có cánh tay nào, vớt vát lấy đời em Tôi... |
Tôi vẫn âm thầm vào facebook của anh Đọc những lời yêu anh dành cho ai đó Ngắm những tấm hình hai người cười rạng rỡ Lặng lẽ thoát ra, nghe nức nở lòng mình. Cô ấy tóc dài, có nụ cười rất xinh Hạnh phúc bên anh, ừ, đẹp đôi thật đấy Nhiều khi lặng im, thấy tim mình run rẩy Hình như có người nói sẽ mãi thương em. Nhưng bây giờ người cùng ai đó ấm êm Nhung nhớ hằng đêm, và gọi tên người khác Chẳng còn nhớ gì những ngày xưa phai nhạt Kể cả tên em, chắc anh cũng quên rồi. Thà đừng nói gì đến những chuyện xa xôi Đừng hứa cùng nhau... |
Có một lần tôi gặp lại người xưa Giữa phố lưa thưa nàng đưa chân bước vội Ánh mắt ngập ngừng thoáng chút buồn tội lỗi Nhớ ngày nào người bỏ phố, bỏ tôi...! Từ dạo ấy ân tình thoáng phai phôi Như áng mây trôi không còn màu yêu cũ Hương của phố vẫn một mùi hương sữa Bước chân tôi về ...đơn lẻ.... Cô đơn...! Có một lần tôi đưa bước đường trơn Lòng mơn man nhớ dấu hài người ấy Ngón chân trần hết sức mình bấm lấy Con đường lầy lại sợ vụn vỡ...dấu hài xưa! Có những cuộc tình tan vỡ giữa ngày mưa Hoặc những buổi trưa nắng vàng... |
Có đôi khi hạnh phúc ở trên đời Là biết được một người đương còn sống Người ở đâu đây, giữa dòng đời dang rộng Luôn được bình yên Dù chẳng phải cùng ta! Người ấy bây giờ có lẽ đã rất xa Chỉ là nỗi nhớ cuối mùa còn gặt sót Ta từng thương người bằng tình yêu lịm ngọt Dốc hết lòng mình trượt theo những tin yêu. Người ấy, từng là…nỗi nhớ…rất rất nhiều Từng là giấc mơ, từng là niềm hạnh phúc Dẫu những giấc mơ chẳng bao giờ là thực Nhưng ác mộng thì…nào thiên vị một ai! Có lẽ đi qua những năm tháng thật dài Có lẽ thời gian đã... |
Liệu cuối con đường có ai đó chờ em Sẵn sàng lắng nghe bao nỗi niềm thầm kín Nhen lại nụ cười bao ngày qua tắt lịm Không hứa hẹn nhiều nhưng luôn khiến em vui. Người đó không coi em là nhất trên đời Không nói những lời người trước đây thường nói Nhưng luôn mỉm cười mỗi lúc cần em gọi Luôn hỏi thăm em vào mỗi sớm ban mai. Người đó không vui mỗi lúc em thở dài Kéo em xuống đường dạo qua vài phố nhỏ Bảo nếu không vui thì đừng ngồi nhăn nhó Hãy gọi cho anh hay ai đó, ngốc à. Người đó thường buồn mỗi khi phải đi xa Luôn dặn dò em... |
Tôi có thể bước một mình mà không cần người ấy nắm tay Bởi những đắm say người trao tôi chỉ nửa vời...không đủ! Khoảng trống nào cho con tim trú ngụ? Hay nhịp đập nào... Cho con tim non nớt...già nua? Có những thứ trên đời không ai bán để mua Cho nên hôm nay tôi mới thấy mình thua dẫu là người chiến thắng Trong cuộc đời không có gì bình lặng Khi tiếng khóc, tiếng cười...cứ pha lẫn, đan xen Có đôi lần tôi khóc giữa đêm đen Giọt nước mắt mặn môi len vào hồn thổn thức Lời ru nào tôi mơ mà rất thực Tiếng hát của em cho tôi giấc ngủ...êm... |
Không phải Hà Nội - Sài Gòn để nhắn gửi nhớ thương Chỉ có con đường mòn xanh loang rêu phủ Nhớ dáng Cha yêu vẫn miệt mài lam lũ Nhớ bóng Mẹ gầy ấp ủ nỗi thương con... Từ lâu lắm rồi con đã thôi nỉ non Chỉ dành cho Mẹ Cha nụ cười giòn , vui vẻ Cuộc sống mưu sinh ...nơi xứ người đơn lẻ Con chỉ dám buồn ...lặng lẽ với đêm đen ! Con nhớ Mẹ nhiều giấc ngủ chẳng yên Nhớ lắm Cha ơi...bao đêm dài thao thức Mảnh trăng non bên thềm sao rưng rức Chắc Trăng cũng nhớ nhà...nhớ Mẹ lắm ...phải không ? Trời trở gió nhiều Cha nhớ đắp chăn bông |
CÔ ẤY VÀ EM Ngay lúc này em thấy mình yếu đuối quá anh ơi Cho em mượn bờ vai quen...lần này...rồi trả về cho cô ấy! Người tới sau em nhưng lại là người anh yêu nhiều đến vậy Xin người hãy vỗ về...cho em khóc nốt đêm nay! Cô ấy của anh là cả một bầu trời sao sáng long lanh Còn em chỉ là một gợn mây cứ quẩn quanh với từng ngọn gió Bám víu vào đâu để được mãi bên anh...trời ơi...! sao mà khó. Khi gió cứ vô tình thổi em mãi xa anh! Ký ức buồn tênh lại hiện ra như một bức tranh Ai đó đã tô màu hồng có muôn hoa cùng ong bướm Có đôi cá vàng tung tăng... |
Con đưa tay buộc lên sợi tóc Nỗi buồn của cha như vạt khói ban chiều Người đàn ông cả một đời chân chất Chưa một lần con nói được chữ yêu. Người đàn ông của con là như thế Những cuộc gọi đường xa chưa từng nói với nhau nhiều Có đôi lúc như người xa lạ lắm Chỉ đôi lời vừa đủ để nâng niu. Con cứ bước trên những đường xa tít Cha của con như mùa lúa quê nhà Tóc mai đếm nhiều thêm từng sợi trắng Mà con còn thèm bước nẻo xa xôi. Người đàn ông của con là như thế Những người đã đi qua làm con khóc, con buồn Nhưng nghĩ đến cha đang chờ... |
Bình yên có khi là một cái nắm tay Người ấy trao mình sau mỗi ngày mệt mỏi, Bình yên có khi là nghe người ấy gọi Tên mình rồi cùng thức dậy đón bình minh. Bình yên là khi mình không còn muốn hư vinh Chỉ cần người ấy thương yêu mình mà ở lại, Bình yên là khi người ấy coi mình là hiện tại Là an vui, là lẽ phải, là gia đình. Bình yên là khi người ấy đặt mình trong tim Và trong tấm hình người giữ trong túi áo, Bình yên là ngay khi ngoài kia đầy giông bão Người ấy luôn bên mình đợi mưa ráo, nắng lên. –Huy Hải– |
Người kể ta nghe về những nỗi buồn Ta chẳng nói chỉ biết ngồi im lặng Không phải vì ta đã cảm thấy nhàm chán Mà thực ra ta cũng chẳng khác gì Người kể với ta về những chuyến đi (Những bãi biển màu xanh dạt dào như tình Mẹ Những điệp trùng núi cao đầy thách ghềnh góc rẽ Như lòng ai đôi lúc thật khó lường) "Em đã từng mong nhớ một người dưng.." (Tôi cũng vậy mà em nào đâu biết) Hai chúng ta có nhiều điều khác biệt Là đang yêu phải một kẻ hững hờ Tôi ném nỗi buồn lên trang giấy thành thơ Em biết đấy ai chẳng từng trẻ dại?!.. Niềm... |
Cuối cùng cũng một buổi chiều Hanh hanh nắng núi,hiu hiu gió đồng Khăn tang một dải lụa hồng Có người đứng khóc nát lòng núi ơi.! ..................................... Nhà tôi xa lắm tận Nam Quan Có núi có sông có gió ngàn Có những đồi hoa mua nở tím Có người con gái mắt long lanh Nhà nàng cũng ở cạnh nhà tôi Có những hoa ban nở trắng đồi Ánh mắt nàng nhìn như khẽ lắm Mơ màng xao xuyến nửa hồn tôi Thế rồi Nam Ải giặc tràn sang Từ biệt dấu yêu với xóm làng Cầm súng lên đường tôi nhập ngũ Mẹ hiền đưa tiễn lệ rơi... |
À hình như đã bắt đầu vào hạ Ngỡ mùa xuân đã đi đâu xa quá Bông loa kèn háo hức nối hạ sang... Tháng tư mưa, em vẫn ngủ mơ màng Dẫu nhớ nhung đã khua mòn khối óc Anh xa quá...có khi nào đơn độc? Cũng nhớ em, mòn gót những đêm về...? Anh biết không, em đã sống đê mê Tự ru mình bằng những lời anh nói Rồi hạ trôi, rồi mùa thu lại tới Chắc đông qua, em vẫn mãi mơ màng…! Bông loa kèn, trắng dịu những xốn xang Em sực lo, thời gian luôn trôi đấy Đời hữu hạn, như tuổi xuân ta vậy Biết trốn đâu, để mãi chẳng biết già?!!! |
Giấc mộng yêu đương không trọn vẹn mình ơi... Chẳng phải hai ta ngược đường, ngược lối. Chẳng phải anh, chẳng phải em có lỗi. Tại hai đứa mình duyên muộn quá đi thôi. Chẳng phải anh,chẳng phải em cùng thề thốt đầu môi. Chẳng phải mơ yêu nhiều điều xa xôi quá. Đơn giản bé xinh căn nhà hồng đẹp lạ Ríu rít trẻ thơ,tay níu bóng cuối chiều. Vậy sao mà hai đứa chẳng được yêu Đi đến tận cùng niềm mơ thầm kín ấy. Giản dị thôi sao trái ngang đến vậy.. Tại ai đây???ngăn ngã rẽ đôi mình.. Anh khóc đây này...duyên nợ nghẹn con tim. Trở... |
Em.. Cho a nhìn em thêm lần nữa được không??? Kẻo tý nữa đây, khi ánh chiều lịm tắt. Anh và em về hai miền cô độc. Đơn côi trong góc tối muộn sầu. Anh hiểu hết mà, hai ta kiếp bễ dâu. Em vẫn kiêu sa nhưng đầu 3 rồi đó nhỉ?? Cũng như anh tóc sương đời mộng mị. Trở trăn.. đau...bao giấc ngủ mệt nhoài. Thời trẻ qua rồi, tình cũ nguôi ngoai. Em vui nhé, sống vui lên em nhé. Đàn bà 30 chín muồi đẹp đẽ. Đắm say em...anh..yêu lắm đi rồi. Em à..bây gìơ...ta không thể chung đôi. Khoảng cách xa ngăn hai mình cách trở. Duyên... |
Có thể là anh chẳng hiểu được em đâu Cũng như chẳng biết em thương anh nhiều nhất Những điều tưởng giả lại hóa ra rất thật Những tưởng trăm năm lại hữu hạn khôn cùng! Có thể là anh chẳng hiểu được những nhớ nhung Vì em là thế, chỉ đôi lần em nói Thật lòng nhớ đấy nhưng lời không cất nổi Em ngại ngùng trong ngôn ngữ của chính mình. Em có gì đâu ngoài một tấm chân tình Đã trao về anh từ khi nào chẳng biết Khi em nhận ra...thì đã yêu tha thiết Em đã yêu anh, còn hơn cả yêu mình! Giữa hai chúng ta còn có một lằn ranh là điều gì... |
Em chưa bao giờ muốn xa anh Ngay cả phút nói "mình xa nhé...!" Một câu ngắn gọi, thanh âm dù rất nhẹ Nhưng là lòng em đã bản lĩnh vô cùng... Có rất nhiều thứ nên vứt bỏ phải không? Chứ nếu mà cất chắc có ngày tìm lại Sự thật là anh đâu thể yêu em mãi Sự thật là anh vốn dĩ hết thương rồi! Có lẽ là em nên rời bỏ lâu rồi Nhưng yếu lòng quá, nên dùng dằng thế mãi Cô gái của em đâu cần thương hại Vớt vát thứ tình- người ta chẳng quan tâm! Muốn nói rất nhiều nhưng sợ bóng chiều râm Sợ trời mưa mất, em không về được nữa Em xa... |
EM CUỐI CÙNG CŨNG CHỈ LÀ NGƯỜI ĐÀN BÀ "NGỐC" Anh à Bàn chân em mỏi rồi Có lẽ là em chẳng thể nào bước nữa Bám víu vào đâu khi nỗi buồn ngập ngụa và chuyện tình mình như đường đất những ngày mưa... Anh nói đi Có phải em đã thừa? Vì sau yêu thương, anh chỉ còn im lặng Em cần một người biết cười khi trời nắng Biết khóc khi buồn chứ không chỉ lặng im. Anh nói xem có phải sau những chuyến đi tìm Em cuối cùng cũng trở thành hoa dại? Em chẳng thể một đời thơm mãi Nên anh chán em rồi...có phải thế không anh? Em cuối cùng chỉ... |
Em hoang mang nghe lá ở trong cây Sự lặng tờ trước một cơn bão lớn Mặt hồ yên, dưới lòng sâu sóng cuộn Biết lòng anh đang nghĩ ngợi những gì? Khi ngọt ngào say đắm đã qua đi Ngày-bình-dị bỗng trở thành quá khó Ta đã đi rồi, hay ta còn ở đó Nếu ở đây, thì ta sẽ về đâu? Những ngôi sao mộng tưởng đã trôi màu Con đường cũ chẳng đưa về đâu cả Nhắm hai mắt bỗng đời hoang vu quá Có nhau rồi, sao mình vẫn cô đơn?! Nắm tay em thật chặt nhé, đừng buông Mình càng sống, niềm vui càng thưa nhặt Ta cần nhau lúc chẳng cần nhau nhất Để... |
Ai đó đã bỏ ta đi Vì lí do gì ta cố tìm nhưng không biết Có những kẻ xa nhau không một lời từ biệt Lặng lẽ thế thôi mà ngơ ngác cả khung trời... Ai đó bước cạnh ta một quãng nhỏ trong đời Chưa kịp tới nơi Tay đã rời xa ngái... Chưa kịp tới mùa đông đã lạnh lùng bỏ lại Hoang hoải một bờ vai chờ mãi được dựa vào... Ai đó vội quay lưng chẳng kịp một câu chào Biết có khi nào thấy lòng thôi nông nổi? Để phía khung trời ta ôm hoài câu hỏi: "Ai đó bỏ đi rồi là tại bởi ta sai? Hay bởi vì ta không giữ... |
Ta với người, ắt hẳn là không duyên Vì chạm mặt nhau mà vô tình như chưa thấy Ta ngẩn ngơ trong giây lát, còn người hình như không phải vậy Người đã quên ta....
Có những điều người giấu kín chẳng nói ra Ta cũng biết và vờ như không hiểu Miếng ghép cuộc đời người còn thiếu Đâu phải là ta....
Mọi kỉ niệm qua rồi, ta sẽ giữ riêng ta Cho những năm tháng của tuổi đôi mươi không nhạt nhòa trong kí ức Cho những rung động trước người là thực Cho một tình yêu, mãi mãi không có bắt đầu! Nguyễn Hải Nhân |
Em rất sợ khi chính mình yếu đuối Không thể kìm lòng em lại gọi cho anh Trái tim này thật sự rất mong manh
Dù đôi lúc buồn và muốn chết quách đi Nhưng đời vẫn vui vì những điều rất nhỏ Ví như về nhà vào một ngày đầy gió Mẹ đón con về...nồi canh cá cay cay.
Có nhiều nỗi buồn nhưng hạnh phúc vẫn đây Để đứa bạn kéo tay, qua phố này, phố khác Hay mang trộm đồ ăn mua từ bên ngoài vào rạp Vừa xem phim, vừa nhấm nháp ngon lành.
Vào một ngày buồn ngước mắt thấy trời xanh Sẽ thấy an yên, thấy lòng mình dịu lại Chẳng có buồn... |
Em sẽ quên Anh ! Cho con nắng mong manh thôi hắt mùa nóng dại Em đã nhớ quá những hôm hè đẩy tiếng ve quyện mãi Và để bản thân nhắc nhớ Anh - em ...
Phố vào đêm. Biển dậy sóng khơi không ngừng đẩy dòng tên trống vắng Em lẳng lặng Gói yêu thương trong mắt biển dung hòa ....
Anh yêu à ! Cho em một lần cuối gọi Anh như thế được không ? Em cứ mãi như ngọn cỏ lông chông, Lăn lóc khóc bên hiên đời ngược gió . Gửi những yêu thương nhàu úa Cho Anh trọn vẹn với ân tình .
Ngày mai đó khi nắng kéo bình minh, Anh... |
Cuối cùng thì anh cũng không chọn ở bên em người đàn bà thương anh bất chấp mọi lời gièm pha, miệt thị Cuối cùng thì anh cũng sợ thị phi, dị nghị về mái nhà mình làm tròn trách nhiệm một người cha
Cuối cùng thì anh cũng lựa chọn cách rời xa sau bao yêu thương tưởng chừng không chia cắt được Cuối cùng thì anh cũng đem tình mình ra đặt cược và em thua khi anh nghĩ đến hai chữ "gia đình"
Cuối cùng thì em cũng chỉ là một nhân tình vỗ về cơn đau khi anh "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt" Cuối cùng thì bao nhiêu là đắng đót em gom... |
Cuối cùng thì sao ? Chỉ còn lại những hanh hao trong tận cùng đáy mắt Là do em ngộ nhận Trái đắng trên môi cố khoả lấp... ngọt lành
Cuối cùng thì sao anh ? Bức tranh cuộc đời riêng mình em tô vẽ Màu nâu xanh trên cánh con chuồn chuồn lạc mẹ Màu đớn đau Em vẽ Má em gầy .
Cuối cùng thì sao ? Em ở đâu trong những giấc chiêm bao vừa kịp chạm đỉnh ngày Là đơn côi Là sao trời em ngàn năm chưa đưa tay với tới
Là giọt nước mắt rơi Em khóc mộ tang lòng ... Em còn buồn hay không ? Sao vết... |
Đến một lúc nào đó em sẽ phải nhận ra Những chuyện đã qua chưa hẳn là đã cũ Kỷ niệm ngọt ngào lẫn đắng cay...bao năm nay tích tụ
Sóng gió cuộc đời chẳng đủ,để mà quên! Đến một lúc nào đó khi lòng bỗng thấy nhẹ tênh Thì hãy gạt hết sang bên những khó khăn của đời thường bươn chải
Hãy thứ tha hết đi,để cùng nhau nhìn lại! Biết đâu ta lại mỉm cười,chẳng phải tốt hơn sao? Đến một lúc nào đó,bỗng lại thấy..nôn nao Giống như cái thuở nào mà đôi ta còn hò hẹn
Về cái lần gặp đầu khi em còn bẽn lẽn Mà gió biển cứ vô tình làm... |
Em không thể trở về ký ức ngày xưa Để vỗ về giấc mơ một thời theo đuổi Không vo tròn những nhớ mong, chờ đợi đã xa rồi vời vợi tháng năm trôi...
Anh hãy đi đến những chân trời Nơi có nắng hồng, có chim ca và hoàng hôn tím biếc Chuyện chúng mình còn chi mà hối tiếc dang dở một đời...tha thiết chỉ thêm đau
Đã không thể vẹn tình trọn nghĩa trước sau Đã không thể bên nhau chia buồn sẻ ngọt Níu làm gì khi biết rằng nếu có hợp cũng sẽ lìa tan... HCX |
|